Pages

Saturday, June 18, 2011

Trung Quốc có là động lực cho thế giới?

Trong lúc các đại gia cũ đang run rẩy đứng lên từ suy thoái thì Trung Quốc cùng các quốc gia mới nổi khác trở thành niềm hy vọng trở thành động lực thúc đẩy tăng trưởng kinh tế toàn cầu.

Thành phố Thượng Hải, Trung Quốc. Ảnh: BBC

Đây là dự đoán của Andrew Walker, phóng viên kinh tế của BBC, trong loạt phóng sự về sức mạnh mới của châu Á. Ông viết:
Trong khi phải vật lộn với các khoản nợ chính phủ, các nền kinh tế phương Tây sẽ không thể trở thành động lực cho một cuộc bùng nổ về nhu cầu hàng hóa và dịch vụ , như họ từng làm được trong một thập niên trước.
Ngược lại, đà trượt xuống của kinh tế Trung Quốc đang chậm lại, và họ sẽ nhanh chóng tìm lại tốc độ tăng trưởng phi thường. Từ năm 2007 đến 2011, tổng mức tăng trưởng kinh tế của Trung Quốc bằng của các quốc gia dẫn đầu trong khối G7 cộng lại.
Trung Quốc là thị trường tiêu thị cực kỳ quan trọng cho một số nhà cung cấp, chẳng hạn như than Australia hay đậu nành Brazil. Cần phải nhắc lại rằng Trung Quốc là nhà xuất khẩu lớn và hưởng thặng dư nhiều. Điều đó có nghĩa là trong thương mại quốc tế, họ nhận nhiều hơn là cho. Tuy nhiên tốc độ nhập khẩu của nước này đang tăng nhanh chóng, nhờ đó họ trở thành một thị trường ngày càng quan trọng đối với nhiều nền kinh tế khác.
Nhưng hiện thực này có tồn tại lâu không? Nhiều người hoài nghi.
Tờ Wall Street Journal gần đây tuyên bố: "Vài năm sau khi giá bất động sản đi xuống, bong bóng nhà đất Trung Quốc sẽ xì hơi".
Hệ quả của bong bóng vỡ là rất đau đớn. Hãy xem những gì đã xảy ra ở Mỹ, Ireland, Brazil và Tây Ban Nha, nơi mà việc cấp tín dụng cho ngành nhà đất lỏng lẻo đã dẫn đến cuộc khủng hoảng tài chính như thế nào.
Giới chức Trung Quốc đang ngày càng lo ngại về lạm phát. Họ đã nhiều lần nâng tỷ lệ dự trữ bắt buộc đối với các ngân hàng - cách để giảm tăng trưởng tín dụng.
Giáo sư Nouriel Roubini thuộc trường đại học New York, một nhà tiên tri về khủng hoảng tài chính, cảnh báo rằng Trung Quốc sẽ gặp khó khăn trong tương lai. Ông này nói Trung Quốc đang đối mặt với "một cú hạ cánh khó".
Theo Roubini, kinh tế Trung Quốc quá phụ thuộc vào đầu tư. Đầu tư lớn tạo ra năng lực quá lớn và điều đó không thể kéo dài mãi. Tình trạng đầu tư quá mức sẽ dẫn đến những vấn đề xấu trong tín dụng, khi những người đi vay tiền để xây nhà ở hoặc trung tâm thương mại không đạt được lợi nhuận kỳ vọng
Nhìn xa hơn vào tương lai, có một vài vấn đề khác có thể làm chậm bước nền kinh tế Trung Quốc. Hàng triệu công nhân làm việc trong những ngành kiếm không ra tiền ở những miền nông thôn Trung Quốc đã và đang đổ đến các thành thị để làm công nhân. Nhưng điều đó không thể tiếp diễn mãi.
Giáo sư Barry Eichengreen thuộc đại học California cũng cảnh báo rằng các nền kinh tế phát triển nhanh sẽ luôn bị chậm lại ở một giai đoạn nào đó và hiện tượng này sẽ diễn ra sớm hơn ở các nước có tỷ lệ dân số già cao. Chính sách một con và mục tiêu tăng tuổi thọ của sẽ khiến Trung Quốc lâm vào tình trạng này.
Jim O'Neill thuộc Goldman Sachs, tập đoàn đã đặt ra thuật ngữ BRIC chỉ nhóm các nước Brazil, Nga, Ấn Độ, Trung Quốc, dự đoán rằng kinh tế Trung Quốc sẽ phát triển chậm lại trong năm nay và tỷ lệ tăng trưởng chỉ còn khoảng 8%. Tuy nhiên, ông cho rằng Trung Quốc sẽ "tiếp đất an toàn" nhờ kiểm soát được mức độ lạm phát. O'Neill không đồng tình với quan điểm cho rằng bong bóng nhà đất sẽ vỡ.
Đầu tư cho xuất khẩu sẽ không còn chiếm vị trí thượng phong như hiện nay và trước đây nữa, một khi chi tiêu nội địa tăng lên. Các doanh nghiệp Trung Quốc sẽ tăng cường bán hàng cho khách hàng nội hoặc cho các nền kinh tế mới nổi khác. Và thị trường Trung Quốc sẽ mở rộng ra nhờ tầng lớp trung lưu của nước này.
Tuy nhiên, trong ngắn hạn, vẫn cần cảnh giác trước nguy cơ nền kinh tế này lại trượt chân.
Anh Ngọc lược dịch

Quan tham Trung Quốc 'nuốt' 120 tỷ USD

Hàng tỷ nhân dân tệ bị tẩu tán ra nước ngoài. Ảnh:AP.

Hàng nghìn quan chức tham nhũng của Trung Quốc đã ăn cắp hơn 120 tỷ USD và chạy trốn sang nước ngoài, chủ yếu là Mỹ, báo cáo do ngân hàng trung ương Trung Quốc vừa cho hay.

Có khoảng 16.000 - 18.000 quan chức và nhân viên của các công ty nhà nước đã rời bỏ Trung Quốc với tiền công quỹ trong khoảng từ giữa những năm 1990 tới năm 2008.
Các quan chức này dùng các tài khoản ngân hàng nước ngoài để tiêu tán số tiền của ngân sách quốc gia, một nghiên cứu do Ngân hàng Nhân dân Trung Quốc công bố trên website trong tuần này. Nhưng báo cáo này sau đó đã được dỡ bỏ.
Theo BBC, bản báo cáo này cho thấy giới chức đã tham ô 800 tỷ nhân dân tệ và chuyển sang các nước Mỹ, Australia, Canada và Hà Lan qua các tài khoản ngân hàng quốc tế, các khoản đầu tư như bất động sản, các bộ sưu tập.
Số tiền bị tham ô được che đậy thông qua các giao dịch kinh doanh, như thành lập công ty cá nhân để nhận các khoản chuyển tiền.
Nghiên cứu còn nói rằng tình trạng tham nhũng ở Trung Quốc tồi tệ đến mức có thể đe dọa sự ổn định kinh tế và chính trị quốc gia.
Song Minh

Philippines tuyên bố không để Trung Quốc bắt nạt

Tổng thống Philippines Bennigto Aquino III hôm qua nhấn mạnh rằng nước ông sẽ không để Trung Quốc bắt nạt trên Biển Đông và yêu cầu Bắc Kinh chấm dứt xâm phạm các khu vực Manila tuyên bố chủ quyền.

Tổng thống Philippines Bennigto Aquino III. Ảnh: AP.


Manila đưa Bắc Kinh ra Liên Hợp Quốc

Trong cuộc trả lời phỏng vấn AP, ông Aquino cho biết thêm, cuộc thăm dò dầu khí do chính phủ hậu thuẫn trên các vùng Biển Đông mà Philippines tuyên bố chủ quyền cho thấy triển vọng rất tốt. Ông không cho biết chi tiết nhưng khẳng định nước này có quyền khai thác tại các vùng biển của mình bất chấp việc Trung Quốc cũng đòi chủ quyền tại đây.

Trong khi đó, Trung Quốc vẫn ngang nhiên đòi thực thi đường lưỡi bò kiểm soát 80% Biển Đông dù không có bất cứ cơ sở pháp lý nào. Thậm chí Bắc Kinh tuần trước còn đòi các nước láng giềng ở phía nam Biển Đông ngừng thăm dò dầu khí tại đây nếu không có sự cho phép của Trung Quốc.
Phản ứng trước các yêu sách của Bắc Kinh, tổng thống Philippines tuyên bố: "Chúng tôi có cơ sở rất vững chắc để nói rằng 'đừng có xâm phạm vào vùng chủ quyền của chúng tôi' và đó không phải là vùng tranh chấp và cũng không nên trở thành nguyên nhân của sự tranh chấp".
"Chúng tôi sẽ tiếp tục đối thoại, nhưng tôi nghĩ đã là vấn đề nội bộ thì chúng tôi không cần phải xin phép bất cứ ai cả. Chiến lược tổng thể là chúng tôi sẽ không tham gia vào cuộc chạy đua vũ trang với Trung Quốc. Chúng tôi sẽ không làm căng thẳng thêm tình hình nhưng chúng tôi phải bảo vệ quyền lợi của mình", tổng thống Philippines nói thêm.
Trong thời gian vài tháng qua, Philippines đã 6 lần lên tiếng phản đối Trung Quốc xâm phạm khu vực đặc quyền kinh tế 200 hải lý của quốc gia Đông Nam Á này theo Công ước về luật biển của Liên Hợp Quốc. Trong đó Manila cáo buộc tàu hải quân Trung Quốc đã quấy rối tàu thăm dò của Philippines tại khu vực chỉ cách đảo lớn Palawan 130 km, hồi tháng 2.
Trong khi đó, sau mỗi lần xâm phạm Bắc Kinh lại lên tiếng tố ngược Philippines xâm phạm chủ quyền của họ và cho rằng các tàu Trung Quốc chỉ đang thực thi quyền chấp pháp bình thường. Giới phân tích cho rằng đây chỉ là cái cớ để Bắc Kinh biến những vùng không có tranh chấp với các láng giềng trên Biển Đông thành có tranh chấp để nhân cơ hội nhảy vào khai thác dầu khi tại khu vực giàu tiềm năng nhưng nhạy cảm này.
Căng thẳng trên Biển Đông cũng đang có nhân tố mới khi Mỹ ngày càng bộc lộ quan điểm muốn đóng vai trò trong việc giải quyết tranh chấp đa phương tại đây. Washington có hiệp ước về quốc phòng chung với Manila, đồng nghĩa với việc nếu Trung Quốc tấn công Philippines, Mỹ sẽ có nghĩa vụ bảo vệ đồng minh Đông Nam Á. Đại sứ Mỹ tại Manila Harry Thomas tuần trước tuyên bố Washington luôn đứng cạnh Philippines.
Đình Nguyễn

Việt-Mỹ đối thoại an ninh quốc phòng

Việt-Mỹ đối thoại an ninh quốc phòng


Trong cuộc Đối thoại thường niên Chính trị-An ninh-Quốc phòng lần thứ tư diễn ra tại Washington ngày 17/6, Việt Nam và Mỹ cùng kêu gọi tự do hàng hải và phản đối việc sử dụng vũ lực tại Biển Đông.

Đoàn Việt Nam tham gia đối thoại do Thứ trưởng thường trực Bộ Ngoại giao Phạm Bình Minh dẫn đầu, trong khi đoàn Mỹ do Trợ lý Ngoại trưởng về các vấn đề chính trị-quân sự Andrew J. Shapiro dẫn đầu.


Trong cuộc đối thoại, hai bên cùng nhất trí rằng "duy trì hòa bình, ổn định, an toàn và tự do hàng hải tại Biển Đông là những mối quan tâm chung của cộng đồng quốc tế". "Tất cả những tranh chấp chủ quyền ở Biển Đông nên được giải quyết thông qua một quá trình ngoại giao và hợp tác, mà không cần sử dụng tới vũ lực", bản thông cáo báo chí chung được đưa ra sau cuộc đối thoại có đoạn.
Tại cuộc đối thoại, các quan chức Việt Nam và Mỹ cũng thảo luận các biện pháp tăng cường hợp tác trong các lĩnh vực như chống phổ biến vũ khí hủy diệt hàng loạt, chống khủng bố, phòng chống ma túy, tìm kiếm binh lính Mỹ và bộ đội Việt Nam mất tích trong chiến tranh, giải quyết vấn đề chất độc da cam/dioxin, trợ giúp nhân đạo và cứu trợ thiên tai cũng như các lĩnh vực hợp tác quốc phòng và an ninh khác.

Đặc biệt, hai bên đồng thời thảo luận việc nâng tầm quan hệ song phương hướng tới quan hệ đối tác chiến lược. Đây là chủ đề đã được tái khẳng định trong chuyến thăm của Ngoại trưởng Mỹ Hillary Clinton tới Hà Nội hồi tháng 10/2010. Việt Nam và Mỹ khẳng định rằng hợp tác giữa hai bên trong giải quyết những thách thức an ninh quốc tế và khu vực là sự phát triển tự nhiên của mối quan hệ song phương đầy đủ trên các lĩnh vực chính trị, kinh tế, văn hóa và xã hội, giúp tạo nền tảng vững chắc cho sự thịnh vượng kinh tế của hai nước.
Cuộc đối thoại Chính trị-An ninh-Quốc phòng Việt-Mỹ lần thứ năm sẽ diễn ra tại Hà Nội vào năm 2012.

Friday, April 29, 2011

Vietnamese Community Supports Don Davies

http://www.youtube.com/watch?v=NQP3Ws-kKGI&feature=youtu.be

Kieu Trang or Don Davies?

Kieu Trang or Don Davies?

Kieu Trang has five keys that she wants to have the Vietnamese community’s support: 
1.      Immigration: She cannot prove it, “and” her idea on “immigration” is not real. For several reasons:
1.      She does not have experience on this issue.
2.      The only reason that she stood for this matter because the person introduced her to the Conservative party, and to run for MP, is an Immigration judge from Ottawa. Her so-called vision about immigration is nothing but Judge. Ngo Thanh Hai’s opinion.
3.      Also, her words about “smugglers” is inappropriate in the Canadian professional politics arena.
2.      Vietnamese Nationalism: She failed this too.
1.      Trang has never been active in the Vietnamese community. Most people that are socially keep up the Vietnamese identity in Vancouver are “Boat people” – or Vietnamese refugees. The Yellow Flag is highest symbol for nationalism, unity, freedom, and democracy. Trang’s supporters are two types: Those who do not support the Yellow Flag, and those want to build business relationships with Vietnamese’ current government. However, these people are doing very unethical businesses, and unite only for material means. Trang has run into direct conflict with the Yellow Flag group. She learns that this population is no small, and herself managed to tell her own “boat” story, that her parents has escaped the communists for 9 times. However, her campaigners are running into flip-flop issues.
2.      Trang is deliverying mixed messages. Her vision and contribution to the community is nothing but minor issues.
                                                              i.      She has taken credits for the Parade.
                                                            ii.      Her so called Gala dinner, and several certificates granted by the government to the Vietnamese community is meant to be for the general public’s morale, and you managed to help them out recently.
3.      Lower the Tax. I think her team felt that focusing on Vietnamese Nationalism and Identity is a failure. So they focus more on Tax. Lately, Tammy asked people to:
1.      Vote for the government’s party helps the Tories continuing to create more jobs
2.      NDP is in Coalition with the Liberal to cause economic disasters like US, and “Japan’s Earth Quake???” I have no idea what she meant.
3.      Vietnamese vote for Vietnamese, Only Vietnamese MP can represent Vietnamese???
I am sorry to say, this is very bad politics. I am Vietnamese too. But Political Discrimination is unacceptable.
4.      Economic Stability. Tammy says Mr. Harper has helped keep our economy stable, unlike US, and Japan. Harper’s leadership has helped Canada recently? The truth is, to my opionion and based on articles from the Sunhttp://www.cba.ca/contents/files/cba-in-the-news/int_20090310_sun_banking_bi.pdf, and other resources that I followed. Canada’s banking infrastructure is the help. US is bad because of its Federal Reserve system. There fore, she failed to being honesty. However, not many voters understand this, becareful.
5.      Criminology matter?. The Conservative will continue to pass more law to fight against organized crime?, many have been attacked by robbers. Because ? Grow Ops are mostly Vietnamese and asian residences? There sure want this a veto for Trang. But,  I am wrong about “who wants to discontinue gun registration”? Vietnamese in Vancouver (and if you can double check with Vancouver Police deparment).
(In my own opinion, I don’t know what your NDP has to say?)

Below is the translation of an article that I hope you should follow. Only by tonight. There are many objections to this, but dued to time, I cannot translate. However, I HOPE THAT YOU MUST “SALE” YOUR OWN CREDITS ABOUT WHAT YOU HAVE DONE FOR THE VIETNAMESE COMMUNITY. They want to hear you presence in the community, if you don’t, Tammy takes the pie. Lastly, I belive that your major competitor is Wendy, not Trang. But still, I wanted you to share my translation with your supporters so that I understand more about Conservative is thrieving to recruit inexperienced MP, I am really worry for the future of our government system, if the MP are not well presented, inexperienced, and discriminated, how blind sighted the future of our country be. Thanks, Duc Huynh.
============================================

Article by Tammy Truong:

A Vietnamese MP of the Governing Party will be better than the Opposition:
Dear Vietnamese Canadian Voters (+ a rose of love here – how sweet poison)
Please come out to the crowd and vote the Conservative with the Governing Party of Majority on May 2, 2011.
[BIG BOLD REPEATED PHRASE] A VIETNAMESE MP OF THE GOVERNING PARTY WILL BE BETTER THAN THE OPPOSITION.
During the Ontario campaign, PM. Stephan Harper [Stephan or Stephen???] “ordered” voters all over the nation to “flood” tickets to the Conservative Party on Monday 2, so that PM Harper will continue to realize the following programs:   
-                   Canada Governance and Economic Stability in the “post-global recession”, and bad effects from the “earth quake”, Japan’s Tsunami and the economic problems from China influence the world???
-                   Keep the Tax low will create good opportunites to create “baits”, and boosting corporations and small business to grow, so that more jobs for citizens. ???
-                   “Beginning” to pass laws about fighting crimes (does she mean disarm of the Gun-registry? http://www.guncontrol.ca/English/Home/Releases/arch.html,http://en.wikipedia.org/wiki/Canadian_Firearms_Registry) and criminal activities, to create peaceful environment for life, “safe and confort” for everyone??? (What to be safe without the Gun-registry? The answer is to cut costs. Like it is the Conservative cuts cost immigration programs)
According the “latest” statistics announced that the government under Conservative leadership helped keep the economy of Canada continuing to grow, and most stable of all the G8. (Which source???)

The majority of NDP supporters have changed their thoughts and wanted to chose a government that has the majority at Parliament (this is twisted suggestion, very keen on bending people’s followship), because they don’t want to se the coalition of Bloc QB, DNP and Liberal disruptions that will effect the economy. Journalist Thomas Walkom of Thestar.com reported on April 14 2011. His “opinion” about the interview with residences in the NDP controled Burnaby-Douglas that they will vote the Conservative on May 2. (Very strong leftist propaganda tactics on “auto-suggestion” to bend public’s mind).

If you see the above policies matches your decisions and your thoughts, then “flood” your tickets for the Conservative of the Majority Government on May 2 2011.

A majority government will help your dreams and hopes quickly realized than the oposition.

Support Trang Nguyen – Conservative
Tammy M. Truong
[repeated again on bending of public’s minds]
A VIETNAMESE MP OF THE GOVERNING PARTY WILL BE BETTER + FOR THE COMMUNITY+ THAN THE OPPOSITION.
========================= 

Tuesday, December 28, 2010

Người Việt gian, tham?

Tôi năm nay U60, sinh ra và lớn lên dưới mái trường XHCN, đã du học ở Đông Âu trên chục năm. Luôn tự hào mình là người Việt Nam trong suốt khoảng hơn bốn mươi năm đầu cuộc đời mình.  Chưa bao giờ nghi ngờ đạo đức nhân đạo và tính hướng thiện của người Việt, tức của tổ tiên mình. Thời thanh niên bên trời Âu tôi luôn từng tự hào tự gọi mình là Việt Cộng, từng là chủ tịch Hội sinh viên Quốc tế  toàn Balan nơi tôi học được khoảng 1 tháng trước khi bị Đại sứ quán VN tại Vacsava gọi lên bắt từ chức xuống thành Phó CT phụ trách Học tập …
Nói thế chỉ để biết gốc gác chính trị của tôi rất cộng sản và trong sáng, bởi vì cha ông tôi cũng rất trong sáng và theo cộng sản suốt đời. Về nước, tôi làm việc cho các tập đoàn nhà nước lớn và tiếp tục có điều kiện đi công tác nước ngoài nhiều, làm việc với người nước ngoài rất nhiều. Được đọc và tiếp xúc nhiều, tôi nhận thấy là nước nào họ cũng có những tác giả và tác phẩm nổi tiếng và được nhân dân qúy trọng vì đã nói lên những thói hư tính xấu của dân tộc mình, trong khi người Việt chỉ thích tự khen mình: Người Việt cao quý, Lương tâm Nhân loại …(!), và luôn ép người khác khen mình.
Hôm nay, trên Vietnamnet ông Vũ – một chủ hãng cafe Việt, còn đề nghị: Mỹ và TQ lãnh đạo thế giới về chính trị và kinh tế rồi, còn “lá cờ nhân văn” chưa ai nắm và Việt Nam hãy nắm lấy lá cờ nhân văn đó của thế giới để sánh ngang TQ và Mỹ (!)… thì ngoài sức tưởng tượng và chịu đựng của tôi rồi.
Đấy là lý do trực tiếp làm tôi viết bài này, nên trước khi nói về người Việt như tiêu đề, xin cho tôi có một hai câu về “Lá cờ Nhân văn” thế giới, như sau:
Ông Vũ đã đúng khi nói có Lá cờ Nhân văn thế giới. Nhưng ông đã sai khi nói chưa có ai nắm lá cờ đó, và ông càng sai nữa khi nói Việt Nam có thể nắm lấy Lá cờ đó và lãnh đạo thế giới! Thứ nhất, nếu đã tồn tại một lá cờ nhân văn thế giới, thì nhất định nó cũng đang tồn tại chủ nhân tương xứng, cả hai đều chỉ là khái niệm. Chủ đó phải là dân tộc có tính nhân văn nhất thế giới và được các dân tộc khác công nhận, bởi lá cờ này không thể cướp được, đúng không ạ? Ông Vũ nói nó vô chủ là rất cơ hội (hèn chi ông được tham dự ĐH Đảng X với tư cách doanh nhân, nếu tôi không nhầm?). Nhưng theo tôi, nó đang ở trong tay dân tộc nào, đất nước nào đang có nền văn hóa nhân văn nhất (ở thời điểm này) thu hút được nhân tài và thế hệ trẻ được cả thể giới đến học, làm việc và ở lại sống nhiều nhất, sinh ra nhiều người tài năng và thành công nhất cho thế giới. Theo ông Vũ, đó sẽ là Việt Nam? Nước ta đang và sẽ thu hút được bao nhiêu người nước ngoài đến học? Ông hãy góp ý thế cho ĐH XI nhé! Chúc mừng ông.
Trở lại với tiêu đề chính, cách đây khoảng gần chục năm, trong một cuộc nói chuyện bạn bè thân, tôi đã hỏi một người Anh một câu và yêu cầu trả lời trung thực: “Nếu phải lột tả người Việt trong một hay hai từ, “mày” sẽ nói thế nào?” “Không được rắc complements!”
Biết ý tôi, không ngần ngại, anh bạn nói luôn: “Câu hỏi này người nước ngoài chúng tao ở VN luôn thảo luận với nhau khi không có người Việt, và đều nhất trí có câu trả lời giống nhau, nhưng không bao giờ dám nói ra với người Việt. Mày là người VN đầu tiên hỏi tao câu này không với ý định muốn nghe một lời khen, nên tao sẽ nói thật, đó là: Greedy Vietnamese” Vâng, đó là: “Người Việt tham lam!”
Dù đã chuẩn bị cho “tình huống xấu nhất” với đầu óc cởi mở nhất, tôi đã choáng váng và cứng họng một lúc không nói được gì. Mãi sau, tôi mới thốt lên đau đớn vì biết bạn mình không nói dối: “Greedy? Why?”  -“Tham lam? Tại sao?”
Bạn tôi cười: “Thì người Việt chúng mày, trừ mày ra, (nó thương hại tôi!), luôn luôn cái gì cũng muốn được, không nhường cái gì cho ai bao giờ: Hợp đồng thì điều khoản ngon nhất, giá phải rẻ nhất, hàng phải tốt nhất, giao hàng phải nhanh nhất, bảo hành phải vô thời hạn, thanh toán thì chậm nhất, và … hoa hồng thì phải khủng khiếp nhất!” Tôi chết đứng! Tôi biết nó nói đúng hoàn toàn. Nó làm thương mại với người Việt và ở VN gần hai chục năm rồi. Nó (và đa số người nước ngoài cũng vậy) nhìn người Việt qua những gì nó thấy ở những cán bộ nhà nước hàng ngày làm việc (đàm phán thương mại) với nó!
Tôi đã từng đàm phán với nó cách đây hơn hai chục năm, và với rất nhiều người nước ngoài khác, chưa bao giờ biết đòi hỏi ai một cent nào từ vô số hợp đồng ngoại thương tôi đã đàm phán và ký kết, nhưng tôi biết tôi là ngoại lệ, nên tôi biết mình có quyền và có thể nhìn vào mắt mà hỏi nó (bạn tôi) hay bất kỳ ai (thương gia nước ngoài) đã làm việc với tôi, câu hỏi đó mà không sợ bị nó/họ cười khinh cho.
“Vậy, tính từ thứ hai “bọn mày” (tôi đã từng cùng nó có dịp uống bia trong các câu lạc bộ doanh nhân người Singapore, Malaysia, Nhật, Anh, Mỹ, Hàn, Pháp…do các Amcham, Eurocham… tổ chức) miêu tả người Việt là gì?”- Tôi dũng cảm tiếp tục, hy vọng lần này sẽ được nghe lời dễ chịu hơn. Câu trả lời là: “Tricky!”, “Tricky Vietnamese!” – “Gian! Người Việt hay gian!”
Tôi hét lên: “Không thể nào! Mày không đang trêu tức tao đấy chứ?!”
Bạn tôi trả lời: “Mày muốn tao trung thực mà?”
“Vậy tại sao lại là gian?” tôi cố gắng chịu đựng. “Vì chúng mày không bao giờ nói thật, nói thẳng, và có nói rồi cũng tìm cách thay đổi nếu có lợi hơn. Chúng mày luôn nghĩ rằng mình khôn hơn người và luôn luôn xoay sở để hơn người khác…”
Tôi ngồi im lặng, điếng người, muốn khóc, và cố uống tiếp vại bia tự nhiên đắng ngắt. Từ đó tôi ghét uống bia. Nó nhắc tôi buổi tâm sự với phát hiện kinh hoàng trên. “Từ đó trong tôi” “tắt ngấm” “nắng hạ”… là người Việt!
Nhưng nội dung và diễn biến của cuộc nói chuyện thân tình trên thì tôi dù muốn cũng không bao giờ quên được. Sự thực là tôi đã phải trăn trở rất nhiều, dằn vặt rất nhiều với điều này từng ngày từ đó: Đặc điểm bản chất của người Việt là gì so với người nước khác? Tại sao người nước ngoài lại đang nhìn chúng ta tệ hại như thế: Gian và tham?
Tôi đã không thể phản bác được ông bạn người Anh của mình dù tôi với nó “cùng ngôn ngữ”: đều mê The Beatles! Có ăn nhằm gì đâu! Nó vần bảo lưu quan điểm!
Một lần gần sau đó tôi trở lại đề tài với nó: “Tại sao mày nói người Việt rất tham lam, cái gì cũng muốn, và gian, cái gì cũng khôn lỏi hơn người, mà mày vẫn làm ăn với chúng tao?”. Bạn tôi cười bí hiểm trả lời: “Đấy chính là bi kịch của người Việt, ít nhất là của những người Việt đang không có quyền thế hiện nay.” Rồi nó tiếp: “Chính vì người Việt gian và tham nên chỉ có những người gian và tham hơn mới dám làm ăn cùng chúng mày!”
“Ý mày nói đa số thương nhân nước ngoài làm việc với VN là gian và tham?” “Gần như đúng thế!” “Cả mày nữa?” “Gần đúng, vì lúc đầu tao cũng không gian, nhưng tao mất nhiều quá và buộc phải chơi theo cách của người Việt thôi…”
“Vậy mày gian thế nào?”
Bạn tôi lại cười bí hiểm: “Nói mày đừng buồn, đa số người Việt kém tiếng Anh, và hầu hết kém luật pháp thê thảm, nhất là luật thương mại. Càng chức to thì điều này càng đúng, mày là lính quèn nên khá giỏi. Hì hì, mà tiếng Anh là của bọn tao, luật pháp các nước khác cũng đều đi trước VN, nên chúng tao chỉ có cách dùng tiếng Anh kém cỏi vô nghĩa của chính chúng mày để làm hợp đồng thương mại, và luật thương mại quốc tế nữa…thì chúng tao mới bình đẳng được!”
Rồi nó bồi thêm: “Thế mày nghĩ bọn tao có thể cung cấp hàng tốt nhất, giá rẻ nhất, thời hạn nhanh nhất với trách nhiệm vô hạn được thật à?!”
Đó là câu chuyện của hơn 10 năm trước. Tôi đã kiểm tra độ khách quan của đánh giá đó suốt 10 năm qua với rất nhiều người nước ngoài từ các vùng, miền, đất nước có văn hóa và chính trị khác nhau, mà tôi có thể tiếp cận. Đa số câu trả lời kiểm chứng (không phải tất cả) xác nhận sự khách quan và tính gần đúng của nhận xét của bạn tôi.
Nhận xét đó đã bắt tôi suốt hơn mười năm qua phải tìm hiểu văn hóa và bản chất dân tộc ta là gì? Tại sao chúng ta lại để đến nông nỗi này – để người khác nghĩ và đánh giá mình là dân tộc gian, tham?!
Người Việt gian tham ư?! Đau xót lắm, nhưng tôi vẫn không phản bác được bạn mình, với những gì tôi và chúng ta vẫn thấy xung quanh trên đất nước chúng ta… Nó là cái văn hóa gì ?!
Hôm nay, có lẽ tôi đã trả lời được câu hỏi đó cho mình. Dân tộc ta không phải thế!
Có những hạt sạn đã được vô tình hay cố ý gieo vào đạo đức, lối sống dân ta mà có lẽ người gieo cũng không muốn và không biết mình đã làm gì?
Chúng ta phải đợi đến vụ gieo hạt sau thôi?
Trần Thành Nam
( Bài tác giả gửi cho bọ)

Saturday, December 25, 2010

Tiếng Cú

Tưởng Năng Tiến
 
Nghĩ cho cùng họ vẫn đáng tha thứ hơn là trừng phạt. Hơn nữa, hơn nửa thế kỷ qua, có người dân Việt nào dám tự hào nói rằng mình hoàn toàn (và tuyệt đối) không bị ảnh hưởng, hay lây nhiễm tính vô cảm và thói bạc ác của chế độ hiện hành?
Trong biên bản hội thảo “Góp ý với Văn kiện đại hội Đảng CSVN”, đọc được trên Đàn Chim Việt Online – vào ngày 11 tháng 11 năm 2010 – TS Lưu Bích Hồ đã nêu lên mấy câu hỏi, cùng với câu trả lời, dễ ợt:
Nền tảng của xã hội ta là gì? Tôi xin hỏi ý kiến các anh? Đảng có dựa vào công nhân không? Có dựa vào nông dân không? Tôi nghĩ không? Vậy dựa vào cơ sở nào? Có dựa vào trí thức không? Cũng không nốt!
- Ủa, nói vậy thì Đảng dựa vào cái gì cà?
Tui cũng làm bộ hỏi (theo) cho vui vậy thôi, chớ ở Việt Nam thì ngay cả trẻ em cũng biết là Đảng dựa vô “cái gì” rồi? Không tin hỏi thử em Dương Đình Hiếu học sinh lớp 8A, Trường THCS Xuân Phương, huyện Phú Bình là biết liền hà.
Theo báo Lao Động: “Chiều 24.11, em cùng các bạn trong lớp lao động dọn dẹp vệ sinh sân trường. Trong quá trình dọn dẹp em và các bạn có đùa nghịch, té nước vào nhau. Khi đó ông T. là Trưởng CA xã có mặt tại đó quát nhưng em vẫn té nước. Không ngờ, ông T. đã lao đến tát và bóp cổ em. Vừa nói, Hiếu vừa chỉ cho chúng tôi vết xước dài còn hằn trên cổ. Tức giận vì bị tấn công bất ngờ, Hiếu vùng thoát rồi có lời lẽ không hay với ông T...
Ông T. đuổi theo nhưng không bắt được Hiếu, người đàn ông tự xưng là trưởng CA xã đã gọi thêm người dùng xe máy đuổi theo Hiếu đến tận ruộng ngô. Khi bắt được, Hiếu đã bị trói quặt cánh gà rồi dẫn về trụ sở CA xã.
Theo tường trình của Hiếu, tại CA xã ông T. tiếp tục đấm, đá rồi lấy dùi cui nện liên tục vào lưng. Đến khi tỉnh lại, Hiếu thấy mình nằm trên giường trong trụ sở CA xã.
Đến khoảng 17h00 cùng ngày, ông Dương Văn Viễn là ông của Hiếu nhận được thông báo đã ra trụ sở CA xã nhận cháu về. Nhưng trước đó, Hiếu bị buộc phải viết tường trình nhận lỗi.
Ông Viễn cho biết: “Đến ngày hôm sau (25.11) Hiếu kêu đau đầu, đau lưng, có biểu hiện hoảng loạn nên gia đình đã đưa đi bệnh viện.
ca.jpg
Ảnh minh họa, nguồn báo CAND
Trong suốt cuộc đời còn lại, em Hiếu e sẽ còn nhiều lần bị “hoảng loạn” và được đưa đi “bệnh viện” (nữa) vì ngoài công an xã, công an khu vực, công an phường, công an huyện, công an tỉnh, công an thành phố, công an thủ đô – mai hậu – em sẽ phải đối mặt với đủ kiểu, đủ cỡ, và đủ loại công an khác nữa: công an văn hoá, công an giao thông, công an mạng, công an vũ trang, công an kinh tế, công an tôn giáo, công an biên phòng, công an phòng chống tội phạm, công an môi trường, công an an ninh, công an hình sự, công an tư pháp, công an hải quan, công an phi trường, công an bến cảng, công an nhà văn, công an nhà báo…
Theo Wikipedia, Việt Nam hiện có một ông Bộ Trưởng Công An cùng với mười ông thứ trưởng, và hàng trăm ông sĩ quan cấp tướng, lãnh đạo đủ mọi ban ngành liên hệ. Họ được nhà văn Dương Thu Hương gọi (chung) là “bầy chó berger của chế độ.”
Cái “bầy” này chỉ là phần nổi, và chắc là phần nhỏ, của tảng băng sơn. Còn lực lượng công an chìm, và công an tự phát thì (ôi thôi) không biết bao nhiêu mà kể. Nói tóm lại ở nước ta nơi đâu có ruồi là ở đó có công an – kể cả chùa chiền, giáo đường, miếu đền, hay thánh thất!
Chính sách công an trị không chỉ hiện hành tại Việt Nam. Những nước XHCN anh em khác – Bắc Hàn, Cu Ba, Trung Cộng… – cũng áp dụng thể chế tương tự và đều (có vẻ) thành công tốt đẹp!
Chưa ai nghe nói đến một cuộc đình công hay biểu tình nào ráo (trọi) ở Cu Ba, hay Bắc Hàn. Ở Trung Cộng thì những vụ “khiếu kiện đông người” tuy có xẩy ra nhưng vô cùng hạn hữu, và đều được giải quyết (đẹp) trong một thời gian kỷ lục. Những nhân vật đối lập hay bất đồng chính kiến, tất nhiên, đều hiếm hoi như… lá mùa thu!
Lực lượng công an ở Việt Nam – tiếc thay – không (còn) có khả năng trị an một cách hữu hiệu tương tự. Ở xứ sở này, chuyện đình công cũng như khiếu kiện xẩy ra như cơm bữa. Còn những nhân vật bất đồng chính kiến thì lại xuất hiện hơi nhiều – dù giới người này vẫn bị bắt bớ, giam cầm, hay sách nhiễu đều đều.
Vụ án mới nhất mới diễn ra ngày ngày 26 tháng 10 năm 2010. Sáng hôm đó, toà án tỉnh Trà Vinh đã kết án ba nhà sáng lập Công Đoàn Tự Do – Nguyễn Hoàng Quốc Hùng, Đoàn huy Chương, Đỗ Thị Minh Hạnh – tổng cộng 23 năm tù với tội danh là “lợi dụng các vấn đề còn thiếu sót trong chế độ lao động và tiền lương của công nhân để tuyên truyền, kích động công nhân đình công, biểu tình.” (Chúng tôi xin trở lại vấn đề này, trong một bài viết khác, cũng trên diễn đàn này.)
Và người bị bắt giữ mới nhất (vào ngày 4 tháng 11 năm 2010) là luật sư Cù Huy Hà Vũ. Về sự kiện này, bỉnh bút Ngô Nhân Dụng của nhật báo Người Việt – phát hành từ California, hôm 9 tháng 11 năm 2010 – đã bình luận như sau:
Ðảng ra tay bắt Cù Huy Hà Vũ, nhưng vụ bắt bớ này lại được đạo diễn rất vụng về, ngớ ngẩn, có thể gọi là lố bịch!
Nhiều người Việt Nam thấy thế rất buồn. Ðây là một bằng cớ cho thấy ngay cả bộ máy công an cũng bất lực thê thảm! Ðáng buồn, vì xưa nay công an là guồng máy chạy tốt nhất ở trong đảng Cộng Sản Việt Nam. Kỹ sư công chánh có thể xây cầu chưa xong đã sập. Bộ Giáo Dục có thể bất lực để cho trẻ em ở thôn quê thất học; đào tạo sinh viên ra trường đến hãng ngoại quốc nào người ta cũng phải huấn luyện lại. Hải quân có thể bất lực không bảo vệ được ngư phủ Việt Nam, để cho ‘tàu lạ’ cướp thuyền, cướp máy móc và tôm cá, bắt cóc, đòi tiền chuộc! Cả guồng máy cai trị có thể bất lực để cho nước cống phềnh lên tràn ngập các thành phố Sài Gòn, Hà Nội; đêm đêm dân nằm ngủ nghe tiếng nước chảy dạt dào dưới gậm giường, người này lại đổ cho người kia! Tất cả các cơ quan cai trị có thể làm ăn bết bát, không đâu vào đâu cả; nhưng công an xưa nay vẫn là bộ máy chạy tốt nhất, không ai chê được... Bây giờ chính guồng máy có công suất tốt nhất đó lại làm ăn loạng choạng! Nhiều người rất thất vọng!
...
Một cách giải thích giản dị, là thực sự công an nó như vậy, khả năng của nó không hơn gì các kỹ sư làm cột xi măng cốt tre cả! Xưa nay người ta cứ sợ công an, không phải vì họ giỏi, mà chỉ vì họ đông quá, lấy thịt đè người.
Xin được thưa trước, và nói liền rằng trong số “nhiều người Việt Nam thấy thế rất buồn” và “rất thất vọng” (về cách làm ăn “loạng choạng” của lực lượng công an) không có em đâu đó nha. Tôi chưa bao giờ có chút kỳ vọng nào vào qúi ông qúi bà công an nên không có lý do gì để thất vọng, và cũng không cớ chi để buồn phiền về sự “bất lực thê thảm” của họ hiện nay.
Buồn bã không, thất vọng cũng không (luôn) nhưng lo âu thì… có! Loạng choạng là tư thế suýt ngã hay sắp đổ. Coi: lỡ sáng mai, chiều mốt, tuần sau, hay tháng tới mà cái giàn “xi măng cốt tre” đang chống đỡ chế độ gẫy cái rụp là chết (mẹ) cả đám. Mà ngó bộ thì nó muốn đổ thiệt (và đổ tới nơi) rồi, chớ đâu phải chuyên giỡn – mấy cha?
Cái lực lượng “xi măng cốt tre” này, được một nhà báo khác, ông Bùi Tín – người sống gần hết đời mình trong lòng cách mạng – mô tả một cách rất… đơn sơ và ngắn gọn:
Dưới danh hiệu Công an Nhân dân, dưới khẩu hiệu Công an là bạn dân, trong con mắt của đông đảo người dân lương thiện, công an bị đánh giá là bọn kiêu binh tệ hại nhất, dùng quyền lực để hà hiếp, bóc lột, làm tiền, cướp đất, cướp nhà cửa, của cải của nhân dân một cách ngang ngược, bị nhân dân xa lánh, khinh bỉ nhất.
Sau hơn nửa thế kỷ “dùng quyền lực để hà hiếp, bóc lột, làm tiền, cướp đất, cướp nhà cửa, của cải của nhân dân một cách ngang ngược,” chuyện gì sẽ xẩy ra cho “bọn kiêu binh tệ hại nhất” này – khi họ không còn súng đạn trong tay?
Câu hỏi được đặt ra (e) hơi bị muộn nhưng muộn còn hơn không. Bên cạnh những vấn đề cấp thiết khác trước mắt (đạo đức xã hội suy vi, tình trạng sắc tộc căng thẳng, an ninh lãnh thổ bị đe dọa, tài nguyên và ngân sách quốc gia bị thao túng, môi trường bị hủy hoại…) tưởng chúng ta cũng cần phải quan tâm và chuẩn bị để giảm thiểu (tối đa) cảnh bạo loạn – trong tương lai gần – khi mà những cô chú công an (bỗng chốc) biến thành đích nhắm cho mọi người trút sự thù hằn, oán hận, và phẫn uất đã chất chứa hơn nửa thế kỷ qua!
Tôi tin rằng đã đến lúc mà lòng bao dung, đức nhân ái, và tính độ lượng (vốn) tiềm tàng trong tâm hồn dân tộc Việt cần phải được khơi dậy và đề cao hết mức. Trong tinh thần này, giữa lúc làn sóng phẫn nộ dâng cao – ngay sau khi một đoạn video được cho là của lực lượng công an phòng chống tệ nạn mại dâm, vừa được tung lên YouTube – những lời lẽ cảnh cáo nhẹ nhàng, và ôn tồn của blogger Mai Xuân Dũng thật đáng trân trọng:
Tranh Goya. Nguồn: blog Mai Xuân Dũng
Cũng là một lũ bần cùng khố dây khố rợ cả, nên thương nhau thì hơn. Bức tranh tôi có post lên đấy, các chú xem nhé: bão cát thì ngập đến đầu gối các chú rồi, bão đang to lên lắm, liệu mà nương nhờ nhau cho khỏi cát vùi bão dập thì hơn chứ đừng làm cái chuyện bẩn thỉu như vậy. Nếu các chú là con người, cũng có vợ và con cái như những người khác thì hối đi kẻo không kịp.
Trước viễn cảnh “cát vùi bão dập” sắp tới, nhà văn Dương Thu Hương cũng vừa ân cần nhắc nhở mọi người đừng quên rằng giữa “bầy chó berger của chế độ” không thiếu những người trung thực và tử tế:
Tuy nhiên, tôi không có ý nói rằng toàn thể các sĩ quan công an đều là bọn mafia, đều là quân cướp. Bởi, nói như vậy là vu khống, là hàm hồ... Trong đám công an, không thiếu những người trung thực, theo ngôn ngữ bình dân, người tử tế. Chỉ có điều họ đã trở thành thiểu số và họ gần như vô năng.
Những kẻ “thiểu số vô năng” này, tất nhiên, đều vô tội. Còn cái đám đa số còn lại (cũng) chỉ là nạn nhân của một thể chế bạo ngược, và bất nhân thôi. Nói rộng hơn, theo nhà văn Uyên Thao: ”Mọi con dân Việt Nam, vì thế, đều trở thành nạn nhân bi thảm vì bị tước đoạt mọi quyền sống, bao gồm trong đó không ít nạn nhân đã và đang còn đóng vai thủ phạm gieo rắc tội ác không chỉ cho đồng loại mà cho ngay cả bản thân.
Nghĩ cho cùng họ vẫn đáng tha thứ hơn là trừng phạt. Hơn nữa, hơn nửa thế kỷ qua, có người dân Việt nào dám tự hào nói rằng mình hoàn toàn (và tuyệt đối) không bị ảnh hưởng, hay lây nhiễm tính vô cảm và thói bạc ác của chế độ hiện hành?
Nói thế (e) bao dung và độ lượng quá chăng? Biết thế nhưng với hiện cảnh, và với lịch sử của một dân tộc đã triền miên sống giữa cảnh bom đạn máu lửa, giữa oán hận chất chồng, và nghi kỵ phân hoá – kéo dài hết từ đời này sang đời khác – liệu có lựa chọn nào khác (thế) không?
© Tưởng Năng Tiến