Pages

Tuesday, August 31, 2010

Mượn Nước Đẩy Thuyền

Người Việt hải ngoại làm dân chủ còn quá chia rẽ. Chúng ta không biết dùng thế "Mượn nước đẩy thuyền"


Mấy tin dồn dập gần đây cho thấy vấn đề gì?

Sự chuẩn bị đại hội đảng CS, Ngàn Năm Thăng Long, TC sắp đặt quân đội tại các chiếnh điểm lưỡi bò, mới đây họ giàn trận tại Myanmar. Xung đột bắc Hàn nam Hàn, sự chuẩn bị tiến công của Nam Hàn và Mỹ. Mỹ cùng Nhật và khối âu châu, LX, sẵn sàng giàn trận tại Á Châu. Canada và các nước dân chủ đồng loạt khoe về các vũ khí tối tân, không quân, máy bay mới v.v.

Vấn đề tại vùng Thái Bình Dương, riêng vấn đề VN. chúng ta phải thấy cái ánh sáng đang hé lộ, chúng ta đã sống trong tối, chờ sáng bấy lâu nay, khi chúng ta biết ánh sáng chổ nào, tại sao chúng ta không cùng xé màng cái chổ sáng đó, thì nó sẽ rách toẹt màng đêm?

Nói cách khác là chúng ta biết rằng bấy lâu nay VC đã lội ngược giòng, bổng dưng bây giờ giòng nước nó đang suôi, chúng ta phải đẩy cho nó chạy theo giòng luôn, khi giòng nước quá mạnh, thì không còn gì kéo nó lại được

Nguyễn Chí Vịnh đang muốn kéo, bướng lại, nhưng con thuyền đang được chuyển hướng, chỉ cần chúng ta xoay thêm chút nữa là được.

Đó là, lý do tại sao Mỹ vào VN lúc này? Bởi vì chính VC đã muốn xoay chiều, nhưng tất nhiên bên trong còn những cái gai phá hoại. Nhưng mà Mỹ đã vào được rồi, thì chứng minh thế lực VC theo Mỹ đang mạnh như thế nào. Ngay lúc này cũng là lúc các nhà dân chủ, tập thể đấu tranh trong nước nói chung đang chờ cơn biến động chính trị hay cơn biên động từ lãnh đạo?

Nói về biến động chính trị, chỉ có hai việc có thể xãy ra, là thay đổi từ cấp trên bộ chính trị VC theo xu hướng Mỹ qua đại hội kỳ tối, hoặc là Mỹ và Nam hàn tấn công Bắc triều tiên. Cả hai xu thế này sẽ làm đà đẩy cho sự tự do VN. Lý do là khi Nam Hàn và Mỹ tấn công Bắc Hàn, TQ phải nhún tay, nhưng khi TQ nhún tay thì cả thế giới nhún tay, nhất là các nước láng giềng TQ bao vây TQ sẽ phòng thủ ranh giới của họ, vì thế TC không thể nào tấn công bất cứ lãnh thổ nước nào cả ngoại trừ VN, Lào, Campuchia và Thái Bình Dương là cái cửa chính cha âm mưu bá đạo của Hán tộc.

Về hai vấn đề biến động chính trị của VC theo xu hướng Mỹ, là thực tế nhất, còn vụ Triều Tiên là kình địch thôi. Thực tế nhất chúng ta quan tâm là biến đổi chính trị của VC sắp tới. Nhưng chúng ta không thể chờ, mà theo qui luật phát triể dân chủ, là phải chủ động.

Các thế lực đấu tranh biết rõ là không có quân đội, không có gì cả, ngoại trừ lòng dân. Mà lòng dân thì đã có sẵn, nhưng không biết đẩy mạnh lòng dân thành thực tiễn để thay đổi VC mà thôi.

Đó là tuyên truyền, Giai đoạn này là tất cả chúng ta phải tập trung tuyên truyền. Tuyên truyền bằng mọi cách để đẩy mạnh thế lực dân chủ trong nước. Chứ chúng ta không đẩy mạnh thế lực cấp tiến của VC, vì sẽ bị gây hoang mang CĐ, thậm chí còn mang họa vào thân là "bọn hòa giải". Lúc này, chúng ta không chê, chửi VC gì cả, mà làm cho lòng dân sôi sục lên, sự biết động là phải nhờ vào sức tập trung đoàn kết tuyên truyền về mọi mặt đòi hỏi tự do dân chủ. điểm cần thiết là cho cả nước VN thấy sự biến động đang xãy ra, để từ đó, chúng ta giúp thống nhất được các lực lượng sau:
- Sinh viên, chuyên gia, thương gia trong nước nói chung theo xu hướng ủng hộ Mỹ vào VN. Từ đó các thế lực dân chủ sẽ mạnh miệng hơn đòi hỏi tự do v.v.v
- Các thế lực dân chủ và đòi hỏi tự do tôn giáo và dân quyền cần trợ lực thật sự, dù là Phật Giáo, Hòa Hảo, Thiên Chúa, hay Ngư Dân, Nông Dân đòi đất nói chung. Phải kết hợp tất cả các tiếng nói này thành một. Lý do là gần đây, có một vài tổ chức tại hải ngoại chỉ đòi hỏi cho Thiên chúa giáo, thậm chí, họ còn cố tình làm lỏng, nhạt đi các thế lực dân chủ và đòi tự do dân chủ của các nhóm Phật Giáo. Tại sao? cũng vì tranh chấp tôn giáo. Đừng tưởng rằng vụ "Về Nguồn" chỉ đơn giản do thế lực Quốc Doanh cố tình gây chia rẽ, mà phải xem lại bản chất tuyệt tình của các phe tôn giáo khác cố tình chỉ muốn đưa ngoại đạo của mình tiép tục làm Quôc Giáo sau này theo chiều hướng của triều Ngô.

Nói tóm lại, khi các thế lực tập trung, từ dân, tới các nhà dân chủ nói chung, thì bên trong sẽ tự động làm cho phe VC thân Mỹ sung sức. Khi đó, đám thân TC phải kêu gọi đàn áp mạnh hơn cả, phải cố gắng bẽ thế Việt Mỹ từ trong nước tới hải ngoại này. Nhưng điều chúng ta muốn là phải làm mọi các cho Việt-Mỹ kết giao, tai sai Trung Cộng trong các bộ ngành quốc phòng VN, công an không thể có chổ đứng, thì VN mới sớm có ánh sáng rõ hơn, chúng ta đang chỉ cố cào, xé để tìm có ánh sáng, mà thấy ánh sáng rồi, không tập trung đâm vào chổ đó, lo xé chổ khác không thấy lối ra, thì bao giờ tập trung được sức mạnh?

Vì thế, ngay lúc này, tuyên truyền, và tập trung tuyên truyền là cần thiết, Đó là, tập trung tuyên truyền để đẩy mạnh xu thế cho Việt-Mỹ kết giao quân đội, và chiến lược biển đông mạnh hơn. VC đang làm việc đó, VC đang muốn thay đổi chính trị, nhưng trong thế ôn hòa, nhưng trong ôn hòa đó, lại có đám muốn bạo động là phe thân TC. Vì thế, khi VC thay đổi, mà có Mỹ vào rồi, là thuyên đang chuyển hướng Nam, bây giờ có gió bắc cản, thì nên có hải ngoại thổi mạnh hơn, thổi cho nó áp đặt cả giớ bắc có đúng không?

Muốn được vậy, chúng ta không có hòa hợp hòa giải với VC, mà đẩy cho dân chủ và lòng dân mạnh lên. Để phe VC muốn làm dân chủ thật sự có sức ép mạnh mẽ để thay đổi trong kỳ đại hội đảng này. Và tất nhiên chúng ta không cần nghĩ nhiều cũng biết rõ, là họ cũng vẫn muốn bảo vệ quyền lợi đảng trên hết. Vậy thì làm sao?
1. Cần phe Nam theo gió nam
2. Gió nam phai cầm cán.

Vậy gió nam cầm cán là cái gì? Là thực hiện cho được "Hiến Pháp" mới và "bộ luật dân quyền".

(Chúng ta không đòi bỏ điều bốn hiến pháp bởi vì VC không bao giờ bỏ, nếu tốt lắm VC có thể làm là đại hội kỳ tới họ sẽ tuyên bố là "đợi cho kỳ sau sửa đổi hiến pháp", thế là phải đợi tiếp có đúng không?, chúng ta, toàn dân không thể đợi, mà phải hình thành hiến pháp mới.) Nhưng muốn có hiến pháp, phải có các phong trào chính đảng trong nước kết hợp, mà muốn kết hợp, phải có bản quyết nghị chung, ít nhất bản này sẽ được hình thành như một quyết nghị đấu tranh dân chủ, thậm chí cả VC sẽ phải chấp nhận ủng hộ, đó là những người cánh Nam. Nhưng bao giờ đến? Trước đó nữa là phải có sự đòi hỏi chung.)

Vậy thì cái sự đòi hỏi chung cụ thể nhất là gì?
Là phải đòi hỏi kết quả

Nhưng biểu tình, tuyệt thực, đòi dân chủ, đòi trả lại đất, trả lại công bằng. VC có trả không? không? Và cũng không phải là kết quả cụ thể, nó chỉ là tác động của VC đàn áp, sự đàn áp, và dân tộc ta phản hồi đòi hỏi vì bị áp bức quá. Mà có kết quả không.

Chắc chắn là không. Bởi vì chiêu của VC là bắt thả, thao, túng. Để tất cả bận rộn đòi hỏi theo phản xạ tự nhiên.

DÂN TỘC SINH TỒN là phải đòi hỏi cụ thể và vượt hẳn khỏi sự phản hồi.

Vậy thì là đòi hỏi cái gì. Đòi hỏi luật Civil Rights!


Đó là mục tiêu toàn dân phải đạt nếu muốn dẹp VC, thay đổi hiến pháp, xóa bỏ độc tài.Và để Dân Tộc Sinh Tồn và Độc Lập Tự Do, Dân Chủ Phát Triển phồn thịnh.

Nói rõ hơn là tất cả phải cùng nhau đòi luật dân quyền. Khi VC đang nói "Nhân Quyền", thế giới tôn trọng Nhân Quyền, dân tộc ta không thể cạnh tranh vì không có dân quynề. Thì chúng ta phải có luật Dân Quyền.

Luật Dân Quyền là kết quả cụ thể nhất, trước nhất mà các phong trào dân chủ phải đòi hỏi. Khi dân trong nước có luật dân quyền, là tránh được bị CA đàn áp. Các đảng phái sẽ hòa hợp nhau trong cạnh tranh quyền lực. Các phong trào, tổ chức, và Luật Sư là chính, là những người đem tác động cụ thể nhất đến cho công cuộc đòi dân quyền VN.

VN không có luật dân quyền, chỉ có luật hình sự, vì thế, không bao giò có cái tội là nhà nước đàn áp dân. Chỉ có dân phạm tội. Dù hiền tù cũng là là tội phạm, giết người cũng là tội phạm.

Vì thế, chỉ có luật dân quyền mới phân biệt được "tội phạm" và "bị đàn áp".

Các vị nên nghiên cứu bộ luật dân sự của Canada và Mỹ. Về Civil Rights, và Criminal Code. Trong Criminial Code, ghi rõ các tội trạng phá hoại xã hội, như trộm cướp thì bị tù. Còn Civil Rights ghi rõ về quyền người dân trong thể chế dân chủ. Cái này, VN không có. Vì thế, dù là tu, hay làm chính trị đối lập đều bị án "Tội phạm" như những người trộm cướp. Thậm chí cả trên mặt tuyên truyền VC dùng điểm lợi này ghép cho các hành động dân chủ là hành động đòi trụy, dâm ác như bao tên ác khác. Tại sao? Tại vì VN không có Civil Rights. Và chúng ta phải hình thành Civil Rights. Có Civil Rights, có toàn dân chấp nhận, thì dù cho VC có trấn áp, thì cũng sẽ đi ngược giòng chính của nhân dân. Khi VC từ khước Civil Rights, là VC trở thành tội phạm của toàn dân. Lúc đó, VC chỉ dùng luật tội phạm ghép cho dân, nhưng dân áp dụng Civil Rights để dẹp VC. Đây là dùng luật chế luật.

Tuyên truyền lúc này cho nên nói, là nói tới luât. Phân tích luật, đòi luật, đoàn kết dân bằng luật, dẹp VC bằng luật, bởi vì, chính VC đang đàn áp dân cũng là họ "chơi Luật".

Khi thực hiện công cuộc đòi hỏi đó, ai làm gì?

Bây giờ chúng ta phải rõ hơn, là giữa hai cánh đấu tranh. Đạo pháp, và Luật pháp.

Các tổ chức tôn giáo sẽ phải chỉ đạo về mặt đạo pháp, đó là cánh tay nung đút cho tinh thần dân tộc và phát triển nghị lực đấu tranh của toàn dân.

Các tổ chức luật sư, các nhà kinh tế, ngoại giao, trí thức phải kết hợp đấu tranh thực hiện các đạo luật cụ thể nhất để bênh vực cho toàn dân, thậm chí, thay đổi chế độ mới cũng cần phải thực hiện thi hành Luật là cách ôn hòa nhất.

Thế thì, Đạo, và Luật, cái nào Chính, cái nào Phụ?

Theo binh pháp tây phương, và cả đông phương.

Nếu phong trào đ'âu tranh không có chính phụ tương trợ, tất bị chia rẽ, khi bị chia rẽ, thì phong trào đó thất bại.

Ví dụ, khi cha Lý chống cộng. Cha Lý đang đấu tranh đòi "đạo", hay "luật".

Cha đòi "đạo" được tự do, ai cho Cha Tự Do? xin à, "VC KHOAN HÔ`NG". à "kHOAN HÔNG" LÀ "ĐẠO". nHƯNG VC dùng "luật" để trấn áp Cha.

Khi chị Lê Thị Công Nhân đòi dân chủ, chị đòi đạo, hay luật? chị đòi Luật. Nhưng luật nào sẽ bảo vệ chị? Chị lại chờ "đảng khoan hôồg". Thế là VC dùng đạo. Cả hai, Đạo đức, và Luật pháp, VC đều dùng. Còn phía đòi dân chủ chưa có Luật nào để bảo vệ, mà chỉ đòi đảng Khoan Hồng.

Vậy có phải là chúng ta không có đấu tranh đòi hỏi kết quả cụ thể có đúng không? Cho nên mới yếu hoài.

Nói rõ ở đây, vì sao Đức Trần Hưng Đạo, có thể qui tụ được toàn dân?

Có phải ông đã ra lời tuyên bố "hịch tướng sĩ" như một quyết nghị chung kêu gọi toàn dân toàn đảng kết hợp?

Chưa đủ, thời thế loạn hay dân phóng túng? Chính ngài kêu dân và tướng mọi địa phương phải học quyển sách "Hưng Đạo Binh Pháp" ? Đó là "Luật".

Thời nay, chúng ta có "Nghị quyết chung" không?, chúng ta có "Luật" nào để chúng ta áp dụng để "trị" bọn bán nước không?
Không, vì thế mà yếu.

VC đối với dân trong nước có cả trăm nghị quyết để giết dân. hải ngoại chúng có NQ36. Và chúng chỉ có một luật duy nhất là "hình sự".

Còn dân chủ không có nghị quyết chung, không có "luật" nào cả. Theo chỉ đa.o đấu tranh, nếu bên nào có bên đó mạnh, bên nào không có, bên đó bị trấn áp.

Chúng ta nên biết thế thượng giòng của Mỹ, và thế giới đang chèn ép TC khi TC quá xấc xược muốn độc bá biển đông. Dù là vì dân tộc, hay đảng. ngay cả VC cũng không phải là không có người muốn đẩy thuyền theo hướng tốt. Đó là điểm chung mà tất cả người Việt nói chung sẽ phải đạt đến.

Nói tóm lại, Tuyên truyền lúc này cho nên nói, là nói tới luât. Phân tích luật, đòi luật, đoàn kết dân bằng luật, dẹp VC bằng luật, bởi vì, chính VC đang đàn áp dân cũng là họ "chơi Luật". 

Dân Bản

Dân Bản

Năm điều của nguyên tắc Dân bản.

Dân Lập, Dân Quyền, Dân Trị, Dân Sinh, Dân Đạo

Muốn cứu dân - cho dân nói lên lập trường, do dân.
Muốn dân có lập trường - cho dân quyền tự vệ, do luật.
Muốn dân có quyền tự vệ - cho dân sức mạnh từ các thế lực đấu tranh chính trị, vì dân.
Muốn dân có sức mạnh chính trị - cho dân no dân tự do làm ăn kinh tế, dân giàu.
Muốn dân giàu - tất cả mọi thế lực tổng thể từ tài nguyên đất nước đến trí tuệ, phát minh và thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều phải từ phát sinh đến kết quả phải theo đạo phục vụ con người là chính yếu, phải cho dân tôn giáo, giáo dục, và tự do phát triển.

Muốn làm năm việc trên.
Dân tộc Việt nam ta cần đấu tranh liên tiếp không ngừng. Mục tiêu đấu tranh là bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ, bảo vệ dân bản, bảo vệ sức cạnh tranh của dân tộc với thế giới. Ba việc này cần phải được hợp tác thi hành bởi toàn dân, mọi đảng phái đấu tranh, quân đội, và cảnh sát. Dân lo xây dựng cho nước giàu mạnh, đảng phái xây dựng chính đạo quốc gia, quân đội bảo vệ tổ quốc, cảnh sát bảo vệ toàn dân. Muốn bảo vệ cho sự phát triển này được thành công, sự hợp tác tổng thể của bốn thế lực dân, đa đảng, quân đội, cảnh sát mới được gọi là công việc quốc phòng.

Quốc Phòng, là nhiệm vụ của toàn dân, toàn đảng để bảo vệ quyền lợi của toàn dân, tài nguyên quốc gia, vị thế chính trị kinh tế và sự vẹn toàn từ lãnh thổ, lãnh hải, tới không gian của tổ quốc Việt nam.

Mọi đảng phái và nhà nước cũng lập ra bởi dân để bảo vệ quyền lợi cho tổ quốc và toàn dân, chứ không để dùng các thế lực bảo vệ cho riêng bất cứ tập đoàn độc tài nào cả, kể cả các tập đoàn tài phiệt (corporations) hay đảng cộng sản Việt Nam và ngoại bang Trung cộng.

Quốc phòng bị yếu thì nước bị xâm lược, dân nghèo khổ, thế chính trị và kinh tế của tổ quốc trên trường quốc tế cũng không được tôn trọng, không được đầu tư hợp tác tốt đẹp, dân bị nghèo là do sự ảnh hưởng quyền lợi của dân và tổ quốc bị nhà nước tổ quốc ta thi hành trật đường.

Để biết trật hay trúng?
Dân có được thi hành tốt đẹp về quyền tự do hội tụ để nói lên lập trường chung không? Dân có được tự do biểu tình không?
Dân có được luật pháp bảo vệ khi bị các thế lực nhà nước, đảng phái, quân đội, công an đàn áp không? Dân có được sức mạnh tự vệ không?
Dân có đủ sức mạnh chính trị không?
Dân có được tự do làm ăn, và khả năng lo cho nếp sống già đình, giáo dục, sức khỏe, bảo vệ tài sản và các nhu yếu cần thiết nhất không?
Tài nguyên tổ quốc có bị xâm phạm không?
Các thế lực có tổ chức bảo vệ dân và lãnh thổ tổ quốc hữu hiệu không?
Các thế lực và toàn dân có hợp tác không?

Nếu như dân và lực không được cân đối, hợp tác, đất nước không được phát triển. Nhiệm vụ của dân và lực là tùy yếu mạnh giưa các phía để hợp tác cạnh tranh. (Check and balance). Duyệt xét và quân bình nhau là nhiệm vụ chính yếu của tống thể.

Khi được duyệt xét và quân bình sức mạnh quốc gia, thì quốc phòng được phát triển.

Khi quốc phòng được phát triển. Thì sức mạnh của tổ quốc và dân tộc ta mới có uy thế làm cho thế giới nễ phục và cộng tác mạnh. Đó cũng là giai đoạn cần thiết.

Đất nước ta hiện nay chưa được phát triển quân bình, nên thế giới lo sợ cho chính họ, vì thế họ cũng không đầu tư hợp tác kinh tế lâu dài, dân mất cơ hội làm ăn phát triển. Lý do là nhà nước và dân không được quân bình thế lực, sức mạnh tổng thể từ đó suy yếu.

Vì suy yếu nên:
Đảng cộng sản sợ mất quyền, nên họ đàn áp dân
Đảng cộng sản lo đàn áp dân, nên dân không được phát triển, dân không được công an và quân đội bảo vệ thật sự
Công an lo bảo vệ đảng CS không bảo vệ dân, quân đội bị đảng cộng sản hợp tác cùng đảng cs Trung Quốc bị chế ngự nên họ cũng không được độc lập phát triển
Vì quân đội không được độc lập, nên cả dân và tổ quốc bị xâm chiếm

Đó là tình thế hiện tại đang xãy ra với toàn dân, ngư dân, và lãnh hải, lãnh thổ Việt Nam.

Hãy nhìn lại vấn đề tổng thể dân bản nói trên đây mà xét lại bản chất của mình. Lực nào trật, lực khác đứng lên hợp tác để quân bình hoặc thay đổi. Tất cả chỉ vì sự vẹn toàn lãnh thổ và hạnh phúc của toàn dân tộc Việt Nam. Mục đích chính của mọi công cuộc giải phóng là duyệt xét và quân bình để phát triển Quốc Phòng.

Thanh Niên Hải Ngoại

__._,_.___
Recent Activity:
.

__,_._,___

Thursday, August 19, 2010

Ngày Xửa, Ngày Xưa cho đến hôm nay vẫn thế?

Ngày Xa, Ngày Xưa cho đến hôm nay vẫn thế...??

            
           
Trinh Hi
            
            Cũng như
nhiều người khác có dịp đi làm ở ngoại quốc, thời gian tôi ở Hà Nội cũng là thời gian mà tôi có nhiều bạn bè ngoại quốc đến thăm. Phần vì Việt Nam lúc ấy vừa mới mở cửa nên ai cũng hiếu kỳ muốn ghé qua cho biết. Phần vì tôi thuộc loại ngưi đi đâu cũng có bạn nên tuy ở Hà Nội chưa đến 6 tháng nhưng tôi đã có gần mưi đứa bạn ghé thăm, luôn tiện xin ở nhờ để khỏi tốn tiền khách sạn
            Thôi thì đ
ủ mọi thành phần, trai gái từ khắp bốn bể đổ về. Khi thì bạn bè luật sư của tôi ở Úc bay qua thăm viếng. Có lúc tôi lại phải đón tiếp những thằng bạn ở xa tít bên Anh vừa…đp xe đạp vòng quanh thế giới tới Hà Nội đ ghé nhà chơi. Tôi còn nhớ chỉ cần nghe tên những quốc gia mà nó vừa đạp xe qua thôi cũng thấy đủ ớn chứ đừng nói gì phải còng lưng đp xe xa đến từng ấy.
            Ngư
ời cuối cùng đến thăm tôi trong khoảng thời gian đó là bà Barbara gc người Canada da trắng lúc đó đang đnh cư ở Hồng Kông. Tôi gọi "bà" vì Barbara chỉ hơn tôi gần… 50 tuổi đời. Tóc bạc phơ nhưng tinh thần lẫn thể xác của bà lúc ấy vẫn còn rất mạnh khỏe. Tôi quen bà trong một dịp chúng tôi cùng vào trại cấm High Island ở Hồng Kông để dắt các em bé tỵ nạn Việt Nam ra ngoài chơi lúc tôi còn làm việc thiện nguyện ở bên ấy.
            Sau này một số em và gia đ
ình bịỡng bức hồi hương về Việt Nam nên nhân dịp tôi làm việc ở Hà Nội, bà sẳn một công hai chuyện vừa bay sang thăm tôi, vừa có dịp gặp lại một số em nay đã về ở Kiến Sơn, Kiến Thụy gần Đ Sơn, Hải Phòng.
            Thế là vào một ngày đ
ẹp trời cuối tuần, sau một đêm nghỉ lại nhà tôi ở Hà Nội, bà Barbara và tôi đã cùng nhau bắt xe lửa đến Hải Phòng để gặp lại các em sau gần 4 năm mất liên lạc.
            Gặp lại nhau ngay tại ga xe vì tôi có đi
ện thoại báo trước, thấy các em chỉ có 3, 4 năm sau mà đã cao lớn hơn nhiều bà Barbara rất vui và bảo phải chi bà đến sớm hơn để có dịp chia sẻ với các em lúc gia đình vừa mới trở về và còn gặp nhiều bỡ ngỡ trong cuộc sống.
            Nhưng mà thôi, như th
ế này là đã tốt lắm rồi, tôi tiếp lời bà.

            Liền sau đó đám nh
ỏ và một số anh chị tôi cũng từng quen biết trong trại cùng tôi và bà Barbara dắt nhau về quê của họ ở Kiến Sơn cách thành phố Hải Phòng khoảng trên một giờ đi xe. Và cũng như bao cuộc họp mặt khác giữa những người bạn lâu năm không có dịp gặp nhau, chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những kỷ niệm ngay tại nhà của họ.
            Từ những ngày chúng tôi quen nhau trong trại cấm cho đ
ến những thay đổi lớn lao trong cuộc sống của họ từ khi bịỡng bức hồi hương về Việt Nam.
            Nhưng vui như th
ế chúng tôi cũng không quên là ở Việt Nam bất kỳ ai muốn nghỉ lại qua đêm ở nhà nời quen cũng phải lên phưng khai báo đy đủ. Và thể theo qui đnh, chúng tôi đã làm y như thế.
            Sáng đ
ến sáng hôm sau nhóm chúng tôi khoảng hai, ba mươi người tụ họp ở nhà một người bạn vẫn còn mải mê dông dài nhắc lại chuyện xưa mãi cho đến khi có hai anh công an phưng bưc vào, lúc đó chúng tôi mới tạm ngừng nói chuyện để mời họ vào nhà uống nước.
            Họ bảo họ đ
ến để tìm hiểu xem tôi và bà Barbara đã quen với những người tỵ nạn trong trường hợp nào và làm thế nào chúng tôi biết để liên lạc xuống thăm nhng người này.
            Tình thật, tôi trả lời tôi và bà Barbara đ
ã quen họ nhân lúc chúng tôi làm việc thiện nguyện trong các trại cấm và từ khi tôi về Việt Nam đi làm thì tôi đã chủ động liên lạc lại.

            "À, thì ra là thế", một anh công an vừa gật đ
ầu vừa trả lời tỏ ý anh hiểu.

            "Thế nhưng ai cho phép anh vào các tr
ại cấm để làm việc", anh kia hỏi tiếp.

            "Dạ, không có ai cho phép ạ. Em làm việc thiện nguyện cho một tổ chức phi chính phủ và vì vậy em đư
ợc tự động vào trại cấm dắt các em ra ngoài chơi", tôi thành thật trả lời.

            "Không cần ai cho phép anh vào à? Thế thì ai cho phép anh sang Hồng Kông làm việc?" cũng cùng anh công an đó ti
ếp tục chất vấn.

            "Dạ, cũng không có ai cho phép ạ. Em nghỉ hè tự đ
ộng mua vé máy bay sang Hồng Kông làm việc, không phải xin ai ạ". Vừa trả lời tôi vừa nghĩ thầm trong bụng chả lẽ họ đang muốn làm tiền?

            "Anh trả lời như th
ế mà anh nghĩ chúng tôi tin anh à? Đây xem ra là có vn đ đấy. Xin mời anh về phưng để chúng tôi có thể làm rõ hơn".

            Đ
ến lúc này thì cả hai anh cùng đứng dậy mời tôi và bà Barbara về văn phòng làm việc.
            Nói thật đ
ến lúc ấy tôi vẫn nghĩ chắc không có chuyện gì đâu. Họ hỏi điều gì mình trả lời thành thật điu đó thì sẽ xong thôi. Chỉ là họ không hiểu cách thức làm việc ở ngoại quốc, đi đâu không ai cần xin phép, thế thôi, tôi đã tự an ủi mình như vy.
            Nhưng không. Tôi đ
ã lầm. Lầm to là khác. Sau hơn một giờ làm việc ở phường hình như họ vẫn không tin những gì tôi khai là sự thật. Đó là tôi đã không làm việc cho bất cứ tổ chức "phản động" nào hoặc nhận tiền của ai để sang Hồng Kông làm việc thiện nguyện. Tôi cũng chẳng có bất kỳ sự liên hệ mật thiết nào ngoài tình đng hương thương mến, cảm thông nhau lúc những người Việt tỵ nạn còn bị giam trong các trại cấm ở Hồng Kông.
            Chẳng ăn thua. Tôi tr
ả lời đến đâu cũng nghe câu hỏi được lập lại: Anh nói thế mà anh nghĩ chúng tôi tin anh à?

            Từ công an phư
ng tôi được giải lên công an Huyện Kiến Thụy. Nhưng sau hơn 4 tiếng đồng hồ cùng với 3 anh công an huyện làm việc cật lực, câu nói cuối cùng tôi nghe vẫn là "đây là có vn đề", mặc dù tôi cứ thắc mắc: "Ý anh nói 'vấn đề' là vấn đề gì vậy anh?".
            Đôi khi ngh
ĩ lại tôi thấy lúc đó mình ngây thơ tht. Ngây thơ đến độ chính mình đang gặp rắc rối mà cũng không biết đó là rắc rối!
            Vì sau gần 6 tiếng bị quần, tôi và bà Barbara đ
ã được chuyển từ huyện lên tỉnh. Bằng một chiếc xe thùng trực chỉ đồn công an thành phố Hải Phòng.
            Lúc ấy, chúng tôi đ
ã không được cho biết mình sẽ đi đến đâu hay đã phạm tội gì mà lại bị giữ lâu đến thế. Lẽ ra tối hôm đó chúng tôi phải bắt chuyến xe lửa cuối cùng về lại Hà Nội để hôm sau tôi đi làm. Nhưng lại một lần nữa, người tính không bằng trời tính, tối hôm đó chúng tôi đã được sắp xếp cho ở lại ngay tại nhà nghỉ của…Bộ Công An sau khi toàn bộ giấy tờ bị tịch thu và được thông báo phải…trả sòng phẳng tiền ở trọ (hình như là khong 20 đô cho mỗi đêm!).
            Th
ế mới gọi là đáng nhớ phải không bạn? Trên đi này đố bạn tìm được ai vừa bị bắt một cách vô lý, đã vậy còn phải tự mình trả tiền phòng giam giữ cho chính mình!
            Như bà Barbara đêm hôm
y trước khi ngủ bảo tôi: it only happens in Haiphong. Đúng là chuyện chỉ có thể xảy ra ở Hải Phòng. Nhưng lúc ấy cả hai chúng tôi vẫn nghĩ chắc chắn ngày mai sẽ xong chuyện vì những gì mình biết mình đã khai báo thành thật hết rồi.
            Nhưng không.
Lại một lần nữa chúng tôi đã lầm. Và cũng lại là lầm to. Vì chúng tôi không những bị giam và hỏi cung cả ngày kế tiếp, tiếp nữa, và tiếp nữa…cho đến ngày thứ năm mi được thông báo là quá trình điu tra đã hoàn tất mà ngay sau đó chúng tôi đã được thông báo là chúng tôi phải rời khỏi Việt Nam trong vòng 48 tiếng đồng hồ và mỗi người bị phạt 15 triệu đồng vì – hãy lắng nghe cho kỹ - chúng tôi đã phạm tội…"gặp gỡ người hồi hương không xin phép"!
            Trời. Có thiệt không đây tr
ời? Sau 5 ngày làm việc và trả lời thành thật tất cả những gì chúng tôi bị hỏi, từ chuyện công cho đến chuyện tư, từ lý lịch cá nhân cho đến tên và ngày sinh tháng đẻ của ông bà, cha mẹ, anh em, cô dì chú bác lẫn bạn bè … họ vẫn không thấy là họ đã bắt lầm người à? Thế là thế nào?
            Tôi nhớ lúc ấy tuy vẫn còn ngây thơ nhưng tôi hăng c
ãi lắm (cũng có lẽ vì tôi ngây thơ nên mới thích cãi!). Vì vậy sau khi nghe được quyết định chính thức từ một anh công an tên Minh làm việc cho Cục quản lý xuất nhập cảnh đọc xong và hỏi tôi có thắc mắc gì không, tôi đã ngay lập tức có thắc mắc:

            "Thưa anh, trong gi
ấy quyết định này anh ghi tội của em là 'Gặp gỡ người hồi hương không xin phép' nhưng mà thưa anh trong c năm vừa qua ở Hà Nội, em đã gặp rất nhiều bạn là người tỵ nạn hồi hương nhưng đâu thấy có vấn đề gì?"

            "Ở Hà Nội khác, ở đây khác!" Minh tr
ả lời cụt ngủn.

            "Nhưng thưa anh trong gi
ấy quyết đnh này sau khi ghi là em đã 'gặp gỡ người hồi hương không xin phép' sau đó lại mở ngoặc ghi thêm là 'trực tiếp liên lạc, tổ chức gặp gỡ người hồi hương không xin phép' thì không đúng như vậy vì tuy là em có trực tiếp liên lạc nhưng tổ chức thì hoàn toàn không", tôi cố giải thích.

            "Thế thì làm cách nào anh hẹn gặp đư
ợc những người này?" Minh hỏi ngược lại tôi.

            "Dạ thì như đ
ã khai em liên lạc bằng điện thoại trưc để hẹn nhau gặp ở ga Hải Phòng". Tôi thành thật trả lời.

            "Thì đ
y. Đấy là tổ chức đấy!". Minh bình thản giải thích.

            Oh! Thì ra là vậy. Tuy tai tôi nghe nhưng tôi đ
ã không thể nào tin nổi những gì tôi vừa được cho biết.

            Trông có vẻ sốt ruột vì quá trình đi
u tra đã hoàn tất, Minh gặng hỏi tôi lần cuối: Thế anh còn gì thắc mắc nữa không?
            Vừa buồn, vừa tức, vừa giận, lúc ấy có lẽ tôi nên can tâm chấp nhận sự thật phủ phàng là mình sẽ bị trục xuất ra khỏi quê hương c
ủa mình. Nhưng không, cái máu lut sư trong người nó lại tiếp tục nổi lên muốn tìm ra cho được lẽ phải. Tôi hỏi tiếp và chẳng cần xưng "anh"', "em" gì nữa:
            "Trong quyết đ
nh ghi là tôi đã vi phạm hành chính nhưng anh có thể cho tôi biết điều khoản của nghị đnh nào hay thông tư nào ghi rõ gặp gỡ người hồi hương là vi phạm hành chính không?" Lúc ấy tôi biết chắc là chẳng có điều khoản nào nhắc đến vấn đề này vì chính tôi đã đc qua đọc lại rất nhiều lần những quy đnh liên quan đến ngưi nước ngoài qua công việc làm mỗi ngày.
            Nhưng m
ột lần nữa tôi lại bị hụt hẫng khi nghe câu trả lời cộc lốc của Minh nay đã gằn xuống: "Nếu anh không còn thắc mắc gì khác thì chúng ta ngưng ti đây. Anh không có quyền chất vấn tôi về những gì đã quyết định".

            Ah! Thì ra là thế.

            Đ
ến lúc đó tôi mới hiểu.

            Là đ
ối với công an, hỏi vậy nhưng không hẳn là vậy. Ở Việt Nam thấy vậy mà không hẳn là vậy. Nhiều khi nó còn tệ hơn vy.
            Đ
ng mơ tưởng nếu mình vô tội thì sẽ được xử vô tội. Vì rất có thể không những mình bị xử có tội mà chính mình còn phải trả tiền công giam giữ cho…chính mình!

            Vậy mới có chuyện đ
ể nói. Về ngày xửa ngày xưa. Cho đến hôm nay vẫn thế.

            Không biết các bạn có muốn nghe tiếp chuyện tôi mới bị trục xuất không nhỉ?
            
Trinh H
i

Monday, August 16, 2010

Công an bắt giữ GS Phạm Minh Hoàng, Đại Học Bách Khoa TPHCM

Công an bắt giữ GS Phạm Minh Hoàng, Đại Học Bách Khoa TPHCM

Khoa Diễm, phóng viên RFA
2010-08-15

Tin từ Việt Nam cho biết cách đây 2 ngày ông Phạm Minh Hoàng, Giảng viên Đại Học Bách Khoa TP.HCM, vừa bị công an bắt giữ, để điều tra về các mối liên hệ bạn hữu của ông khi còn ở nước ngoài.

 

Bà Lê Thị Kiều Oanh và con gái. Hình do gia đình cung cấp.

Giảng viên Phm Minh Hoàng cũng bị công an điểu tra  về vic t chc các lp hc min phí v k năng mm cho sinh viên trong thi gian gn đây.

Ông Phm Minh Hoàng tng du hc bên Pháp t năm 1973, đến cui thp niên 1990 ông tr v Vit Nam dy hc vi ước mơ góp phn đào to mt thế h ý thc được bn phn và trách nhim đ tích cc xây dng mt đt nước tiến b hơn v mi mt.

Gn đây, ông được nhiu người biết đến sau khi ký tên và kêu gi bn bè cùng ký tên vào bn kiến ngh yêu cu nhà nước ngưng cho phép Trung Quc khai thác bauxite Tây Nguyên, và tham gia bui ta đàm v Bin Đông và Hi Đo Vit Nam t chc Sài Gòn hi cui tháng Chín năm ngoái.

Ngay sau khi nghe được tin ông b bt, Ban Vit Ng - Đài Á Châu T Do đã liên lc vi v ông là Bà Lê Th Kiu Oanh đã hi thêm chi tiết. Sau đây là nội dung cuc nói chuyn gia bà Kiu Oanh và biên tp viên Khoa Dim ca Đài RFA.

Lý do bị bắt?

Khoa Dim:  D. Xin thưa, đây có phi là bà Kiu Oanh, v ca Ging viên Phm Minh Hoàng không ?

Bà Lê Th Kiu Oanh: D. D đúng . Tôi là v ca Ging viên Phm Minh Hoàng .

Khoa Dim : D. Thưa bà, trước hết xin bà tóm tt sơ chuyn gì đã xy ra cho chng bà là ông Phm Minh Hoàng ?

Bà Lê Th Kiu Oanh : Tôi cũng không biết lý do t đâu na, nhưng mà vào ngày 11 tây tháng 8 thì có nhng người công an ti mi tôi và chng tôi đi lên làm vic. Chng tôi thì làm vic mt nơi, còn tôi thì được làm vic mt nơi khác.

Tôi cũng không biết t đâu mà h nói là có mt người khai ra là chng tôi và tôi là đng viên ca Đng Vit Tân, nhưng mà thc s thì tôi không phi là như vy, mà tôi cũng biết chng tôi không phi là như vy.

Sau my ngày h c mi lên mi xung chúng tôi đ hi cung, mà thc s là h chưa đưa ra được bng chng gì đ mà buc ti chúng tôi hết, mà tôi không biết ti sao. Ti ti ngày 13 thì h ti đc lnh khám xét nhà tôi và đc lnh bt khn cp chng tôi đi và vic đó rt là đau lòng.

Sau my ngày mi lên mi xung đ hi cung, h chưa đưa ra được bng chng gì đ mà buc ti chúng tôi hết, mà không biết ti sao ti ti ngày 13 thì h ti đc lnh khám xét nhà tôi và đc lnh bt khn cp chng tôi.

Bà Lê Thị Kiều Oanh

Khoa Dim : D. Vy thì t khi mà h bt ông Hoàng đi đến gi thì bà đã có cơ hi nào gp li chng bà chưa ?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  D, người ta nói là đang trong cuc điu tra thì người ta không có cho gp.

Khoa Dim :  Vy tình trng sc khe hiện nay ca ông nhà ra sao?

Bà Lê Th Kiu Oanh : Tôi hoàn toàn không biết gì hết, ch . Tôi rt lo cho chng tôi (khóc…). Tôi không biết chng tôi bây gi như thế nào na.

Khoa Dim :  Vy ít nht bà có biết được là hin ti ông Hoàng đang b nht đâu không?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  D, thc s thì tôi không biết, nhưng mà lúc mà tôi được mi lên làm vic ti Nguyn Văn C thì tôi đoán là chng tôi b gi đó thôi, ch tôi cũng không biết rõ .

Khoa Dim :  Nhng người bn đã cùng chng bà và ông Hoàng ký vào bn kiến ngh yêu cu ngưng khai thác bauxite Tây Nguyên, hay là chuyn Hoàng Sa - Trường Sa khi ông tham gia bui ta đàm v Bin Đông và Hi Đo Vit Nam, thì có giúp cho bà nhng tin tc hoc thông tin gì ca ông hay không ?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  Hin bây gi thì tôi không có . Ti vì tôi vn là mt người không có gii v internet cho nên trước cái vic ca chng tôi, tôi không biết cách nào. Tôi ch biết nh người em rut ca chng tôi  giúp tôi làm cái vic này thôi.

Khoa Dim :  Theo bà thì ti sao li có nhng li cáo buc là v chng bà là đng viên ca Đng Vit Tân ?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  Cho ti bây gi thì tôi không biết. Tôi ch biết là h bt mt người quen ca chúng tôi và cu ta khai - đó là qua li ca h - nói là cu ta khai ra chúng tôi, khai ra chng tôi.

Lo lắng, hoảng loạn

Khoa Dim :  Trước đây ông Hoàng có đi du hc Pháp và đã li Pháp mt thi gian khá lâu, vy bà có mong mun là chính ph Pháp trc tiếp can thip vào vn đ này hay không ?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  Thc s là tôi mun được sng yên n vi li chng con tôi, mà tôi đang nghĩ là nếu bây gi tôi nh chính ph Pháp can thip, nếu h trc xut chng tôi thì cuc sng v chng tôi cũng khó khăn lm. Thc ra tôi thy chng tôi  vô ti. Tôi ch mun chng tôi được v nhà yên n vi v con thôi.

Khoa Dim :  Nhưng nếu như mà ông đã có nhng tham gia và nhng ý tưởng bo v đt nước và nhng ý tưởng này có th nghch li vi li chính ph Vit Nam, thì liu ông có thc s được an toàn và thoi mái khi ông được th ra và nếu như là ông được th ra, thưa bà?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  Cho ti bây gi tôi không biết chi hết. Tôi ch mong làm đ mi cách đ chng tôi được th ra là vì tôi khng đnh rng chng tôi là người vô ti. Còn cái gì nó chưa ti thì thc s tôi cũng không dám khng đnh mt điu gì hết.

Khoa Dim :  Vy thì lúc mà đến đ làm vic người ta có đưa ra nhng bng chng gì đ buc ti ông v nhng ti h đã cáo buc ông không?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  D, tôi thì va mi được cơ quan điu tra người ta cm tôi là không được nói nhng ni dung điu tra ra vi bt c mt người nào, thành ra tôi không biết là có được phép tr li c th cái ni dung cuc điu tra hay không, vì người ta đã bt tôi ký giy là không được phép nói cái ni dung điu tra vi bt c mt ai.

Chng tôi b tt c cuc sng đy đ hnh phúc tri Tây đ v đây vi mong mun là phng s đt nước mình, mà bây gi không biết ti sao chng tôi li b lâm vào cái chuyn như thế này.

Bà Lê Thị Kiều Oanh

Khoa Dim :  D. Vy nhng câu hi đó có làm bà khó chu khi mà bà tr li hoc là h ép bc bà trong mt hướng nào đó không? Hay là bà được t do tr li nhng câu hi đó?

Bà Lê Th Kiu Oanh : Tôi được t do tr li.

Khoa Dim :  Nhng người hi cung bà có đánh đp hoc là có nhng c ch thô bo xúc phm đến bà khi h hi bà nhng câu hi này hay không?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  H không có đánh đp, không có hung d đi vi tôi, nhưng mà duy nht ch có nhng ngày đu h hi cung tôi là ngày 11, ngày 12 và ngày 13 thì h rt là lch s, nhưng mà tôi không hiu ti sao ti ngày 14 thì tôi được mi vào lúc 8 gi rưỡi và tôi ti rt là đúng gi, và tôi ch ti hơn 9 gi thì mi bt đu cuc điu tra, và kéo dài cho ti chiu mà h không có mi tôi mt ly nước nào cũng như không hi xem tôi có đói không vào cái gi cơm trưa, thì tôi ly làm l như vy thôi. Ch còn hai ngày trước thì rõ ràng tôi thy h rt là lch s, nghĩa là vn mi tôi ung nước, vn mi tôi ăn vào gi cơm.

Khoa Dim :  D. Vy thì trong ln làm vic cui cùng đó h đã gi bà li bao nhiêu lâu?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  D. T hơn 9 gi sáng cho ti 2 gi chiu .

Khoa Dim : Hai gi chiu! Vy thì lúc đó bé Trâm Anh được ai săn sóc khi mà c ông và bà đu được mi đi làm vic?

Bà Lê Th Kiu Oanh :  D, ba đó tôi phi gi qua cho ông bà ni ca nó . Ông bà ni ca nó thì ln tui lm ri. C hai đu gn 90 tui.

Khoa Dim :  D. Tình trng hin ti ca hai m con bà hin nay ra sao?

Bà Lê Th Kiu Oanh :   Chc chn là rt khó khăn ri, ti vì nhà tôi thì cũng đang trong giai đon sa cha. Tôi đang sa cha mà bây gi thiếu vng mt người đàn ông trong khi tinh thn tôi thc s tôi đang hong lon, ri con tôi đã vào giai đon nhp hc, cho nên bao nhiêu vic, phi nói là tôi ri, rt là ri.

Khoa Dim :  Tôi có mt câu hi cui cùng xin được hi bà là bà có li nhn nào hoc là tâm tình nào bà mun gi đến quý thính gi ca Đài Á Châu T Do khi mà h nghe v câu chuyn ca chng bà và của bà không ?

Bạn nghĩ gì về trường hợp của ông Phạm Minh Hoàng? Hãy gửi ý kiến của Bạn về vietweb@rfa.org

Bà Lê Th Kiu Oanh:  D. Tôi mong là bt c mt ai quan tâm ti nhng người Vit Nam yêu nước như là chng tôi, ti vì rõ ràng chng tôi lúc hi 17 tui bước lên máy bay đi du hc chng tôi đã tng tâm s vi tôi là "Anh ngi trên máy bay anh nhìn qua khung ca ca máy bay, anh nhìn xung đt nước Vit Nam, anh quyết đnh rng là mt ngày nào đó anh s tr v đ phc v quê hương ca mình."

Nhưng mà bây gi ch nghĩ xem, chng tôi v đây b tt c cuc sng đy đ hnh phúc tri Tây đ v đây vi cái mong mun là phng s đt nước mình, mà bây gi không biết ti sao chng tôi li b lâm vào cái chuyn như thế này (khóc).

Tôi ch mong rng nhng ai cm thy là xót xa cho chuyn ca chng tôi  xin hãy lên tiếng, xin hãy làm cái gì đó đ giúp cho chng trong vic đó thôi .

Khoa Dim :  D. Tôi cm ơn ch rt nhiu .

Copyright © 1998-2010 Radio Free Asia. All rights reserved.

Thư Của Tiến Sỹ Luật Cù Huy Hà Vũ gửi Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết...

Thư của Cù Huy Hà Vũ gửi Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết

CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM

Mất độc lập – Thiếu tự do – Bất hạnh phúc

----------------------------------------------------------

Hà Nội ngày 16/8/2010

BẤT ĐỒNG CHÍNH KIẾN LÀ CHUYỆN BÌNH THƯỜNG, PHẢN NƯỚC, HẠI DÂN MỚI LÀ TỘI PHẠM

Kính gửi: Ông Nguyễn Minh Triết – Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam
Tôi là Cù Huy Hà Vũ, Công dân Việt Nam, Tiến sĩ Luật, thường trú tại 24 Điện Biên Phủ, Hà Nội, xin gửi tới Ông Chủ tịch nước lời chào trân trọng và yêu cầu Ông giải quyết vụ việc nghiêm trọng sau đây.
Ngày 12/8/2010, trang thông tin điện tử Bauxite Việt Nam do các trí thức yêu nước gồm Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, Nhà văn – Nhà giáo Phạm Toàn, Giáo sư Tiến sĩ Nguyễn Thế Hùng khởi xướng đã đăng một bức thư của công dân Kim Văn Vũ, cư ngụ tại ấp 2, xã Tân Hưng, huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương, có đầu đề "Công an tỉnh Bình Dương, quê của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, truy bức, sách nhiễu người dân vì đọc bài của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ trả lời Đài Tiếng nói Hoa Kỳ đăng trên Bauxite Việt Nam".
Bức thư của công dân Kim Văn Vũ có nội dung chính như sau:
Ngày 21/6/2010, Bauxite Việt Nam đăng bài của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ trả lời phỏng vấn của đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA), cơ quan truyền thông chính thức của Chính phủ Hoa Kỳ, ngày 19/6/2010 có đầu đề "TS Cù Huy Hà Vũ: Từ Khởi Kiện Thủ Tướng Đến Yêu Cầu Xóa Bỏ Điều 4 Hiến Pháp". Ông Kim Văn Vũ đã đọc và rất thích bài này nhưng do bài này rất dài nên ông đã in ra để lúc rảnh rỗi thì đọc. Bạn bè, hàng xóm đến chơi thấy bài này thì tranh nhau mượn đọc. Thế là ông Kim Văn Vũ đã phải photo thêm một ít bản để cho họ đọc.

Thế nhưng Công an huyện Bến Cát rồi Công an tỉnh Bình Dương đã truy bức, sách nhiễu ông Kim Văn Vũ và những người đã đọc hoặc nghe đọc bài trả lời phỏng vấn đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ vì các cơ quan Công an này cho rằng:
1. Bài trả lời phỏng vấn đài Tiêng nói Hoa Kỳ (VOA) của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ có nội dung chống đối đường lối của Đảng và Nhà nước ta, xuyên tạc, nói xấu lãnh đạo Đảng và Nhà nước ta.
2. Trang Bauxite Việt Nam là trang mạng có nội dung đi ngược đường lối của Đảng và Nhà nước ta.
3. Đài Tiêng nói Hoa Kỳ (VOA) là đài xấu, có nội dung chống đối đường lối của Đảng và Nhà nước ta.
Quan điểm của tôi, Cù Huy Hà Vũ, là Công an huyện Bến Cát, Công an tỉnh Bình Dương và Bộ Công an (nếu có) đã phạm "Tội vu khống" quy định tại Điều 122 Bộ Luật hình sự như chứng minh sau đây:
Thứ nhất - Công an chỉ được quyền điều tra công dân, tổ chức khi có chứng cứ cho thấy công dân, tổ chức đó thực hiện hành vi phạm tội được quy định trong Bộ Luật hình sự. Thế nhưng trong Bộ Luật hình sự không có "Tội chống đối, đi ngược lại đường lối của Đảng Cộng sản Việt Nam và của Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" và "Tội xuyên tạc, nói xấu lãnh đạo Đảng cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam".
Thứ hai - Giả thiết trong Bộ Luật hình sự có "Tội chống đối, đi ngược lại đường lối của Đảng Cộng sản Việt Nam và của Nhà nước CHXHCN Việt Nam" và "Tội xuyên tạc, nói xấu lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam" thì công an chỉ có quyền điều tra sau khi Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam với tư cách "bị hại" tố cáo hành vi phạm tội.
Thế nhưng cho đến nay không có bất cứ chứng cứ nào cho thấy Đảng Cộng sản Việt Nam, Nhà nước CHXHCN Việt Nam bằng văn bản hoặc lời nói ghi thành văn bản tố cáo:
Ø Bài của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ trả lời phỏng vấn của Đài Tiếng Nói Hoa Kỳ (VOA) có nội dung chống đối đường lối của Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam, xuyên tạc, nói xấu lãnh đạo Đảng và Nhà nước;
Ø Trang thông tin điện tử Bauxite Việt Nam có nội dung đi ngược đường lối của Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam;
Ø Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) là đài xấu, có nội dung chống đối đường lối của của Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam;
Thứ ba - Điều 69 Hiến pháp quy định Công dân Việt Nam có "Quyền tự do ngôn luận", "Quyền tự do báo chí", "Quyền được thông tin" và Điều 53 Hiến pháp quy định Công dân Việt Nam có "Quyền tham gia thảo luận các vấn đề chung của cả nước và địa phương".
Như vậy, việc Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ trả lời phỏng vấn của Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA), trang thông tin điện tử Bauxite Việt Nam đăng lại và ông Kim Văn Vũ và những người đã đọc và truyền nhau đọc bài trả lời phỏng vấn này chính là thực hiện những quyền cơ bản ấy của công dân Việt Nam được Hiến pháp long trọng bảo hộ hay thực hiện Dân chủ mà theo định nghĩa của Hồ Chí Minh là "Quyền của Dân được mở mồm ra nói".
Tóm lại, ngoài việc phạm "Tội vu khống" theo Điều 122 Bộ Luật hình sự, Công an huyện Bến Cát, Công an tỉnh Bình Dương, Bộ Công an (nếu có) còn phạm "Tội khủng bố" theo Khoản 3 Điều 84 Bộ Luật hình sự (uy hiếp tinh thần của công dân) do đã có hành vi truy bức, sách nhiễu ông Kim Văn Vũ và những công dân khác đã đọc và truyền nhau đọc bài của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ trả lời phỏng vấn của Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) được Bauxite Việt Nam đăng lại.
Vấn đề còn lại là xác định nguyên nhân dẫn đến việc Công an huyện Bến Cát, Công an tỉnh Bình Dương và của Bộ Công an (nếu có) thực hiện các hành vi tội phạm nói trên.
Theo những người hàng xóm tốt bụng của công dân Kim Văn Vũ, sở dĩ công dân này bị công an truy bức, sách nhiễu như vậy là vì "đây là quê của Nguyễn Minh Triết, Chủ tịch nước và Nguyễn Văn Khải, Chủ tịch huyện Bến Cát là cháu gọi Ngyễn Minh Triết bằng cậu ruột trong khi bài trả lời Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ lại đụng chạm đến Nguyễn Minh Triết".
Đúng là trong bài trả lời phỏng vấn Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) ngày 19/6/2010, tôi có bình luận về phát biểu "Bỏ Điều 4 Hiến pháp là tự sát" của Ông với tư cách Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam. Nguyên văn như sau:
VOA: Ngoài những gì mà Tiến sĩ vừa nói về Điều 4 Hiến pháp thì Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết có nói đại ý là "Bỏ Điều 4 Hiến pháp là tự sát". Ông nghĩ sao về phát biểu này?
Tiến sĩ Cù Huy Hà Vũ: Trước hết phải khẳng định rằng đã sinh ra trong đời là để sống chứ không phải để chết và vì thế tự sát họa là hành vi của kẻ tâm thần, bệnh hoạn. Tuy nhiên sự sống không bao giờ giáo điều mà ngược lại, luôn thực tiễn. Nghĩa là không phải cứ hô mình vạn tuế là mình không thể chết và ngược lại, dám nhảy vào chỗ chết thì lại ra đất sống!
Vấn đề là ai "tự sát" trong phát biểu này của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết, Ủy viên Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, là dân tộc Việt Nam hay Đảng Cộng sản Việt Nam?
Nếu đó là "dân tộc Việt Nam" thì phát biểu này là hoàn toàn ngô nghê, ngớ ngẩn vì dân tộc Việt Nam tồn tại từ 4000 năm nay trong khi Điều 4 Hiến pháp Việt Nam mới tồn tại non hai thập kỷ nay, từ 1992. Vậy chỉ còn khả năng chủ thể của "tự sát" trong phát biểu của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết là "Đảng Cộng sản Việt Nam".
Tuy nhiên trong một chế độ dân chủ ai mà nói đảng cầm quyền rời bỏ vị trí đang nắm giữ là "tự sát" ắt bị trẻ nó cười vào lỗ mũi. Thế nên một âm hưởng "sợ chết" đến như vậy chỉ có thể toát ra từ những bạo chúa, từ những kẻ cầm quyền phạm tội ác chống lại chính dân tộc, chống lại chính nhân dân mình! Vậy phải chăng Đảng Cộng sản Việt Nam hay chính xác hơn, Ban lãnh đạo Đảng thuộc trường hợp này?
Điều không thể chối cãi là bằng việc tiếp tay cho Trung Quốc xâm lược cả "mềm" lẫn "cứng" lãnh thổ của Việt Nam qua việc cho các công ty nước này hoặc trá hình khai thác bauxite tại địa bàn chiến lược Tây Nguyên và thuê trong 50 năm hàng bốn trăm nghìn hécta rừng đa phần giáp giới nước phương Bắc có thâm niên bành trướng này, bằng sự đớn hèn trước sự lấn lướt và đe dọa xâm lược vũ trang của Bắc Kinh tại những vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam tại quần đảo Hoàng Sa và quần đảo Trường Sa, bằng tham nhũng siêu nghiêm trọng từ tham ô trực tiếp tài sản quốc gia đến vay bừa tiêu vung để nhiều thế hệ người dân sẽ phải è cổ trả nợ, bằng cướp đất của người dân, đặc biệt của nông dân tràn lan kiểu "sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi", bằng bóp nghẹt những quyền cơ bản của công dân được Hiến pháp bảo hộ các quyền tự do như quyền tự do báo chí, quyền tự do ngôn luận, quyền được thông tin, quyền biểu tình, quyền đình công, quyền giữ gìn nơi thờ tự của các tín ngưỡng…, Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam rõ ràng đang đi ngược 180 độ lợi ích của dân tộc và toàn thể nhân dân Việt Nam.
Chính bởi những hành vi "phản Nước hại Dân" siêu nghiêm trọng ấy mà sự tiêu vong của Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam kéo theo sự tiêu vong của Đảng với tư cách tổ chức là có thể nhìn thấy trước! Vì vậy, nỗi hãi hùng, thậm chí hoảng loạn của Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết đại diện cho Ban lãnh đạo Đảng trước viễn cảnh này là hoàn toàn có cơ sở.
Vì vậy, để tránh bị triệt tiêu thậm chí một cách thê thảm, Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam không còn sự lựa chọn nào khác là phải quay về với dân tộc, quay về với nhân dân bằng cách tự phá bỏ quy chế độc tài của bản thân và thực hiện một nền chính trị Đa đảng.
Vả lại, Đa đảng là cội nguồn, là đường lối của chính Đảng Cộng sản Việt Nam do Nguyễn Ái Quốc - Hồ Chí Minh sau này - sáng lập.
Thế nhưng đã gần 2 tháng trôi qua kể từ khi bài trả lời phỏng vấn của tôi được phát và đăng trên Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) và trên Bauxite Việt Nam, tôi không nhận được bất cứ phản bác chính thức nào của Ủy viên Bộ chính trị Đảng Cộng sản Việt Nam, Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết nói riêng, của Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam nói chung. Điều này chứng tỏ Ông và các thành viên khác của Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam nếu không thuộc trường hợp tán đồng những quan điểm của tôi theo nguyên tắc "Im lặng là đồng ý" thì cũng không bác bỏ quan điểm này.
Suy cho cùng thì trước những hành vi "Phản Nước hại Dân" của Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản và Nhà nước CHXHCN Việt Nam mà tôi đã chứng minh rành rẽ trong bài trả lời phỏng vấn Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA), trước hành vi của UBND quận Bình Thạnh đập nhà, cướp đất của bà Dương Thị Kính, thân nhân của 3 Liệt sĩ theo lệnh của tên ác ôn Lê Thanh Hải, Chủ tịch UBND thành phố Hồ chí Minh (nay là Ủy viên Bộ chính trị, Bí thư ĐCSVN thành phố Hồ chí Minh) mà bà Kính đã làm Đơn tố cáo gửi Ông với tư cách Bí thư ĐCSVN thành phố này, Ông hay Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước CHXHCN Việt Nam họa là Kẻ thù của Nhân dân thì mới dám bác bỏ những quan điểm kết án của tôi.
Do đó việc công an truy bức, sách nhiễu ông Kim Văn Vũ và những công dân khác đã đọc và truyền nhau đọc bài của tôi trả lời phỏng vấn Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) được Bauxite Việt Nam dăng lại chỉ có 3 khả năng: Hoặc là do cay cú vì bị "mất mặt" ngay tại quê của Ông là huyện Bến Cát, tỉnh Bình Dương nhưng không thể trả đũa công khai được nên Ông đã chơi trò "ném đá giấu tay", lợi dụng chức vụ, quyền hạn xúi bẩy công an làm như vậy, hoặc là do các cơ quan Công an này kiếm cớ để nịnh Ông, hoặc là hai khả năng này kết hợp lại!
Tuy nhiên tôi cho rằng có thể loại trừ khả năng 1 và khả năng 3 vì những khả năng này hoàn toàn tréo ngoe với phát biểu "Bất đồng chính kiến là chuyện bình thường"của chính Ông với tư cách Chủ tịch nước CHXHCN Việt Nam trong chuyến thăm Mỹ tháng 6/2007, công khai thừa nhận mọi người có quyền chống đối nhau về tư tưởng – quan điểm chính trị!
Đương nhiên là thế! Bởi nếu không chấp nhận "Bất đồng chính kiến là chuyện bình thường" thì đã không có chuyện chính quyền cộng sản ở Việt Nam và chính quyền "phi cộng sản", nếu không muốn nói là "chống cộng sản" ở Hoa Kỳ thiết lập quan hệ ngoại giao từ 15 năm nay, đã không có chuyện Chủ tịch nước Nguyễn Minh Triết rồi Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng sang Mỹ để hội đàm với Tổng thống Mỹ không phải là thành viên Đảng Cộng sản Mỹ!
Đương nhiên là thế! Bởi nếu không chấp nhận "Bất đồng chính kiến là chuyện bình thường" và đàn áp những người có quan điểm chính trị khác biệt với mình thì Ông và các thành viên khác của Ban lãnh đạo Đảng Cộng sản Việt Nam và Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam hẳn đã bị pháp luật Việt Nam xử lý nghiêm khắc vì đã xâm phạm trắng trợn "Quyền Bất đồng chính kiến" được thể hiện qua "Quyền tự do ngôn luận", Quyền tự do lập hội", "Quyền tự do biểu tình" được Hiến pháp long trọng bảo hộ!
Tóm lại, bất đồng chính kiến hay đối lập chính trị là chuyện bình thường, chỉ các hành vi "Phản Nước hại Dân" mới là Tội phạm, cần phải điều tra kỳ cùng để trừng trị theo quy định của pháp luật!
Vậy thực hiện Quyền làm Chủ của Dân, tôi yêu cầu Ông Chủ tịch Nước Nguyễn Minh Triết với tư cách "Đầy tớ của Dân" xử lý ngay lập tức theo quy định của pháp luật những quan chức chính quyền và công an đã và đang truy bức, sách nhiễu công dân Kim Văn Vũ và những công dân khác đã đọc và truyền nhau đọc bài của Tiến sĩ Luật Cù Huy Hà Vũ trả lời phỏng vấn Đài Tiếng nói Hoa Kỳ (VOA) được Bauxite Việt nam đăng lại cho dù đó là cháu ruột của Ông - Nguyễn Văn Khải, chủ tịch UBND huyện Bến Cát như trên đã đề cập và thông báo kết quả xử lý cho tôi biết!
Ngoài việc gửi trực tiếp cho Ông, tôi trân trọng nhờ Giáo sư Nguyễn Huệ Chi, người điều hành Bauxite Việt Nam đăng Thư này để bảo đảm Công khai, Dân Chủ, bảo đảm cho mọi Công dân Việt Nam Quyền Biết, Quyền Bàn và Quyền Kiểm tra cách giải quyết của Ông đối với yêu cầu hợp pháp nêu trên của tôi.
Tôi chân thành cảm ơn Ông Chủ tịch nước và đề nghị Ông sớm phúc đáp,
Tiến sĩ Luật CÙ HUY HÀ VŨ
ĐT: 0904350187
Nơi nhận:
- Như trên;
- Ông Kim Văn Vũ (để biết);
- Giám đốc Công an tỉnh Bình Dương (để biết);
- Chủ tịch UBND huyện Bến Cát Nguyễn Văn Khải (để biết);
- Trưởng Công an huyện Bến Cát (để biết);
 

 

NHÀ DÂN CHỦ TRẺ LÊ TRÍ TUỆ VẪN ĐANG CÒN SỐNG??? XIN CỘNG ĐỒNG HÃY CHUNG TAY CỨU GIÚP...

HÃY CHUNG TAY CỨU GIÚP NHÀ DÂN CHỦ TRẺ LÊ TRÍ TUỆ
 

HÃY CHUNG TAY CỨU GIÚP NHÀ DÂN CHỦ TRẺ LÊ TRÍ TUỆ

Trí Lực



Kính gởi: Cơ Quan Liên Hiệp Quốc UNO

Kính gởi: Văn Phòng Cao Ủy Tỵ Nạn Liên Hiệp Quốc Tại Cambodia

Kính gởi: Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế Amnesty International

Kính gởi: Tổ Chức Theo Dõi Nhân Quyền - Human Rights Watch

Kính gởi: Cộng Đồng Người Việt nam quốc nội và hải ngoại


Kính Thưa quý vị,


Hôm nay, ngày 06 tháng 5 năm 2010, vừa tròn ba năm, kể từ ngày nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ bị công an mật vụ của chính quyền Cộng sản Việt Nam bắt cóc tại thủ đô Nam Vang, Cambodge, vào ngày 6 tháng 5 năm 2007.


Mãi đến nay, đã hơn 1,000 ngày trôi qua mà vẫn chưa có ai biết được số phận của nhà dân chủ trẻ này hiện giờ ra sao? Liệu nhà dân chủ trẻ, sáng lập viên của Công Đoàn Độc Lập Việt nam này vẫn còn được giam giữ đâu đó trong các nhà giam bí mật của chính quyền cộng sản Việt nam trong khuôn viên của Bộ Nội Vụ Cambodge tại Nam Vang, để tên trùm mật vụ đội lốt người tỵ nạn chính trị cộng sản Nguyễn Công Cẩm khai thác triệt để khả năng sử dụng computer và internet của anh ta, nhằm mục đích đánh phá lại các cá nhân và tổ chức của người Việt Quốc gia đối kháng với chính quyền cộng sản Việt Nam độc tài toàn trị, như một số thông tin không chính thức vẫn đang lan truyền khá rộng rãi trong cộng đồng người Việt định cư tại xứ Chùa Tháp, cũng như trong nội bộ những người Việt Quốc gia đang tỵ nạn cộng sản tại đây. Hay liệu rằng Lê Trí Tuệ đã bị thủ tiêu, đã bị làm mồi cho cá sấu như lời tên mật vụ Nguyễn Công Cẩm vẫn thường dùng để răn đe những người Việt tỵ nạn không kín lời tại đất nước Chùa Tháp hung hiểm đó.


Thưa quý vị, trước hết xin cho tôi được phép nhắc lại với quý vị rằng, nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ là một trong những người sáng lập Công Đoàn Độc Lập Việt Nam, một tổ chức dân sự được thành lập để bênh vực cho tầng lớp lao động Việt Nam thấp cổ bé họng đang bị giới chủ hãng và các chủ đầu tư bóc lột, chèn ép và ngược đãi trước sự cố tình làm ngơ hoặc thậm chí là bao che của chính quyền cộng sản Hà nội. Ngoài ra, Lê Trí Tuệ cũng là một thành viên tích cực của khối 8406, góp tiếng nói kêu gọi chính quyền Cộng sản tôn trọng tự do, dân chủ nhân quyền cũng như đòi hỏi chính quyền Cộng sản Hà nội xóa bỏ điều 4 hiến pháp của nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam, một điều khoản mà theo đó, đảng Cộng sản Việt nam tự cho mình cái độc quyền được vĩnh viễn cai trị đất nước và vĩnh viễn được độc quyền đè đầu cởi cổ 86 triệu người dân Việt Nam. Chính vì điều này mà nhà dân chủ trẻ Lê trí Tuệ đã thường xuyên bị công an của cộng sản Việt Nam đe dọa và sách nhiễu nhiều lần, bằng đủ mọi hình thức, thậm chí lực lượng an ninh của cộng sản Việt Nam còn dùng đến cả các băng nhóm xã hội đen để hành hung và truy sát nhà dân chủ trẻ này trên đường phố, khiến nhà dân chủ trẻ này phải đào thoát sang Cambodge để lánh nạn vào đầu tháng 4 năm 2007.

 

Mục sư Ngô Đắc Lũy và anh Nguyễn Phùng Phong đón tiếp và giùp đỡ người Thượng tại văn phòng Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc ở Phnom Penh.

Về đất nước Cambodge, nơi mà bản thân tôi cũng như nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ và nhiều nhà bất đồng chính kiến khác phải sang đó lánh nạn lúc bị truy bức ở quê nhà. Cũng cần nói thêm rằng, vào khoảng cuối thập niên 70, với chiêu bài làm nghĩa vụ quốc tế, đánh đuổi tập đoàn diệt chủng Pol Pot và cứu dân tộc Khmer khỏi thảm họa này, hòng lừa bịp dư luận trong nước cũng như thế giới, tập đoàn Cộng sản Hà nội đã xua quân sang xâm lược xứ Cao Miên. Cho đến những năm đầu của thập niên 90, nhờ áp lực quốc tế và sự lên án mãnh liệt của của Liên Hiệp Quốc, cán binh của cộng sản Việt Nam bị buộc phải rút khỏi đất nước này để nhường chỗ cho UNTAC vãn hồi an ninh trật tự. Tất nhiên, trước khi rút quân đội về nước, tập đoàn Cộng sản Việt nam đã cài cắm lại trên đất nước này một mạng lưới tình báo lên đến hàng chục ngàn người, bao gồm nhiều đảng viên Cộng sản trung kiên núp bóng dân sự, kết hôn với người bản xứ, hay chỉ là những doanh gia, những nhà thầu xây dựng và thậm chí là cả những cán bộ tình báo cao cấp được đào tạo văn hóa và ngôn ngữ bản xứ, rồi bố trí vào nắm những chức vụ chủ chốt trong các cơ quan cấp bộ của xứ thuộc địa Cao Miên này. Trong số những tên trùm tình báo đó không thể không kể đến Nguyễn Công Cẩm hay Nguyễn Cẩm Công, một tên tình báo trong lốt áo người Việt tỵ nạn, người đã trực tiếp chỉ huy vụ bắt cóc tôi vào chiều ngày 25-07-2002 giữa thanh thiên bạch nhật, nơi đang đông đúc người qua kẻ lại trên đường số 185, ngay trước chợ Russey ở Nam Vang.


 Thưa quý vị, tôi không thể nhầm lẫn Nguyễn Công Cẩm với bất cứ ai cả, vì đã vài ba lần tôi tình cờ gặp gỡ y tại văn phòng của Phủ Cao Ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc tại số 02, đường 352. Tại đây, y đã gạ gẫm tôi đưa cho y những giấy tờ tùy thân của tôi, những loại giấy tờ quản thúc quản chế do cơ quan an ninh của cộng sản Việt nam cấp, cũng như một số tờ khai của tôi với phủ Cao ủy tỵ nạn và đơn xin tỵ nạn chính trị của tôi. Y gạ gẫm rằng, sẽ giúp tôi dịch sang tiếng Anh trước khi đệ nạp lên cho phủ Cao ủy tỵ nạn, để được phỏng vấn và cấp quy chế tỵ nạn nhanh hơn. Tôi đã nghi ngại trước những lời gạ gẫm này nên đã nhất định không giao trứng cho ác. Thế nhưng, tâm địa của y quá gian độc, nên cuối cùng tôi cũng đã trở thành nạn nhân của y và của chế độ cộng sản Việt nam. Từ Nam Vang với tư cách của một người tỵ nạn chính trị đã được Liên Hiệp Quốc bảo vệ, tôi đã phải trở thành tù nhân của trại giam B34 thuộc cơ quan an ninh điều tra A42 Sài Gòn, với bản án 20 tháng tù.


Để hoạt động tình báo của cộng sản Việt nam ở xứ Cao Miên này thêm hữu hiệu, bên cạnh những tình báo người Việt nam, chính quyền cộng sản Hà Nội cũng đã đào tạo rất nhiều công an mật vụ người bản xứ. Sau một thời gian được huấn luyện nghiệp vụ tại Việt Nam, họ được trở lại Cao Miên là quê hương xứ sở của mình để hoạt động tình báo, nhằm nối dài cánh tay quyền lực cho chính quyền độc tài toàn trị. Tôi được biết, không ít các nhân viên của phủ Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc tại Cambodge là người bản xứ Khmer đều thuộc hệ thống tình báo này. Chính vì điều này mà nhiều anh em tỵ nạn chúng tôi vẫn thường ví von rằng, phủ Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc tại Cao Miên là một cái bẫy giết người hay là một cái lò sát sinh những người Việt tỵ nạn cộng sản. Dù vậy, công bằng mà nói, thì những người Khmer bản xứ này tiếp tay cho cộng sản Hà Nội để đàn áp hay truy bức những người Việt tỵ nạn, cũng chỉ vì quyền lợi vật chất hay vì miếng cơm manh áo mà thôi, chứ từ trong sâu thẳm của lòng họ, thì Cộng sản Việt nam vẫn chỉ là kẻ thù, hay chỉ là những tên xâm lược. Thêm nữa, họ cũng thừa biết rằng, cả dân tộc của họ đang sống kiếp nô lệ lầm than, mà bản thân họ, dù có quyền cao chức trọng đến đâu đi nữa, chứ thực ra, đâu có hơn kém gì những tôi đòi cho ngoại bang Cộng sản Việt nam.


Nguyễn Công Cẩm là người sinh tại huyện Quảng Điền, Thừa Thiên Huế. Tất cả mọi người ở Cam Bốt đều biết anh ta với tên CẨM và gọi theo tên NGUYỄN CÔNG CẨM, kể cả vợ con của anh ta. Nhưng trong giấy tờ do UNHCR cấp thì anh ta mang tên NGUYỄN CẨM CÔNG và sinh tại Sài Gòn. Ngoài ra trong quân đội Hoàng gia Cam Bốt thì Nguyễn Công Cẩm lại mang tên LY HENG.


Thưa quý vị, nạn nhân của mạng lưới tình báo Việt nam tại Cambodge này là những tổ chức hoạt động nhằm quang phục quê hương Việt Nam, là những phong trào Đông Tiến và cả những nhà tranh đấu cho tự do dân chủ và nhân quyền ngay tại đất nước Việt nam thân yêu, các vị ấy đã bị chính quyền Cộng sản bức hại nên đành phải sang đây lánh nạn.



Nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ cũng không là một ngoại lệ. Anh ầy vì quyền sống, quyền làm người và quyền được tự do tư tưởng, tự do ngôn luận của toàn dân để rồi anh đã bị hành hung, bị sách nhiễu, bị truy sát phải chấp nhận cuộc sống lưu đày nơi xa xứ, ngõ hầu tiếp tục con đường đấu tranh nhằm quang phục quê hương. Thề rồi cũng giống như số phận nghiệt ngã của tôi, nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ cũng đã bị bắt cóc giữa thanh thiên bạch nhật ngay tại thủ đô Nam Vang.


Thưa quý vị, sau khi tôi mất tích, Cao ủy tỵ nạn Liên Hiệp Quốc và các tổ chức bảo vệ nhân quyền, như Tổ chức Ân xá Quốc tế (Amnesty International) , Tổ chức Theo dõi nhân quyền (Human Rights Watch), Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam, v.v... đã tiến hành điều tra, chất vấn, nhưng tập đoàn Cộng sản Hà nội vẫn quanh co bao biện, dối trá suốt mười mấy tháng trời và phủi bỏ hết mọi trách nhiệm về sự việc tôi bị mất tích. Cộng sản Hà Nội vẫn cứ cãi chày cãi cối rằng, họ không hề hay biết gì về tung tích của tôi. Trong khi đó, cơ quan an ninh điều tra A24, Sài Gòn, đã tiến hành thẩm vấn, điều tra và giam giữ tôi một cách nghiêm ngặt trong trại giam B34 suốt bao nhiêu tháng trời. Nhưng rồi cuối cùng, trước áp lực của cộng đồng người Việt quốc gia ở hải ngoại và của cộng đồng quốc tế, cộng sản Hà Nội bất đắc dĩ phải thừa nhận hành vi bắt người tỵ nạn đã được Liên Hiệp Quốc bảo vệ. Quốc thể của cộng sản Việt nam có còn hay không, khi trước công luận thế giới họ đã phơi bày sự dối gạt, xảo trá, gian ngoa, bịp bợm chính là bản chất cố hữu của chế độ Cộng sản ?

Kính thưa quý vị,


Tôi được mãn án và được đi tỵ nạn chính trị tại vương quốc Thụy Điển sau 20 tháng giam cầm, phải chăng nhờ tôi đã được Cao ủy Liên Hiệp Quốc cấp cho quy chế tỵ nạn? Vậy còn nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ, chỉ mới được cơ quan này cấp thẻ POC thì cái giá mà nhà dân chủ Lê Trí Tuệ phải trả cho tư tưởng và hành động vì tự do dân chủ và nhân quyền của toàn dân Việt là bao lâu? Liệu nhà đương cục cộng sản Việt Nam có dám thẳng thắn nhìn nhận trước cộng đồng quốc tế, rằng họ đã "lỡ tay' bắt cóc Lê Trí Tuệ như họ đã bắt cóc tôi vào tháng 7 năm 2002, để rồi họ cũng dũng cảm phóng thích Lê Trí Tuệ như họ đã dám phóng thích tôi, hay vì quốc thể mà họ phải tiếp tục bịp bợm, dối trá cả thế giới loài người, bằng cách thủ tiêu nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ, để tiếp tục che giấu tội ác "thiên bất dung gian" của chúng?

 

Hỡi Nguyễn Công Cẩm! Nếu thực sự mẹ của ông cũng là một Phật tử như ông đã có lần bộc bạch với tôi, thì xin ông hãy ghi nhớ lời Đức Phật dạy về luật nhân quả báo ứng, để đừng tiếp tục lún sâu vào tội ác giết hại đồng bào yêu nước của ông nữa!

Hỡi đảng Cộng sản Việt nam ! Con người sinh ra trên cõi đời này ai ai cũng có ước mơ và hoài bão của mình. Anh Lê Trí Tuệ chỉ vì khát vọng một nền tự do, dân chủ và an lạc cho toàn dân Việt mà phải mắc vòng lao lý tù đày.

 

Xin những đảng viên trung kiên của đảng Cộng sản Việt Nam đang hoạt động tình báo tại Cambodge hãy ngưng tay một giây phút thôi, để xem chúng tôi và các ông có giống màu da, tiếng nói hay không, để các ông đừng tiếp tục vấy máu của đồng bào mình vì tham vọng cuồng điên của tập đoàn bạo quyền cộng sản nữa! Nếu các ông đã lỡ bắt cóc và giam giữ nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ, hãy mạnh dạn đưa ra xét xử công khai như chế độ cộng sản đã từng xét xử chúng tôi, ngõ hầu anh ấy còn có ngày được sống trong tự do và an lạc dù phải biệt xứ lưu đày. Bằng nếu các ông đã thủ tiêu Lê Trí Tuệ để che giấu tội ác của mình trước thế giới loài người, thì xin các ông hãy ăn năn sám hối tội lỗi của mình trước hồn thiêng sông núi và trước anh linh các bậc liệt thánh tiên hiền. Với truyền thống hiếu hòa và lòng khoan dung của tổ tiên Lạc Việt nghìn đời, tội lỗi của các ông rồi cũng sẽ được vơi bớt đôi phần, miễn là các ông đừng tiếp tục cúi đầu khom lưng làm thân khuyển mã cho loài sói lang cộng sản khát máu đồng loại nữa!

 

Thưa quý vị, vào ngày 12-09-2005, trong buổi điều trần trước Ủy Ban Nhân Quyền Quốc Hội châu Âu (vương quốc Bỉ), tôi đã tố cáo sự việc chính quyền Cộng sản Việt Nam đã bắt cóc tôi tại thủ đô Nam Vang vào ngày 25 tháng 7 năm 2002. Nay xin được góp tiếng cùng Mục sư Ngô Đắc Lũy, quý bạn đồng cảnh ngộ Nguyễn Phùng Phong, Ngô Văn Tài, Thạch Nhỏ, Đỗ Hữu Nam, ... Với tư cách là một nạn nhân của mạng lưới mật vụ Cộng sản Việt nam tại Cambodge, đã từng bị chúng bắt cóc dẫn độ về Việt Nam giam cầm phi lý, tôi thiết tha kêu gọi Cao ủy Nhân quyền Liên Hiệp Quốc, Cao ủy Liên Hiệp Quốc Về Người Tỵ Nạn, Tổ Chức Ân Xá Quốc Tế, Tổ Chức Quan Sát Nhân quyền, Ủy ban Bảo vệ Quyền làm Người Việt Nam, chính phủ và Quốc hội thuộc cộng đồng các quốc gia dân chủ, cùng các tổ chức bảo vệ quyền con người trên thế giới, xin hãy cùng nhau lên tiếng và gây sức ép với tập đoàn lãnh đạo cộng sản Hà Nội, ngõ hầu kịp thời cứu nguy cho nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ.

 

Tôi kêu gọi chính quyền Cộng sản Việt Nam hãy dừng tay để đừng gây thêm tội ác chống lại lại loài người, chống lại những nhà bất đồng chính kiến, hay những người đã và đang đấu tranh cho một nền dân chủ thực sự và đúng nghĩa trên quê hương Việt Nam.

 

Tôi kêu gọi Bộ Chính trị ban Chấp hành trung ương đảng Cộng sản Việt Nam hãy trả tự do vô điều kiện cho Lê Trí Tuệ!

 

Tôi cũng xin tha thiết kêu gọi cộng đồng người Việt quốc gia tỵ nạn cộng sản trên toàn thế giới hãy sát cánh cùng chúng tôi, hãy cùng gióng lên lời kêu gào bi thương của toàn dân tộc Việt Nam đang đau thương, đang rên siết dưới sự cai trị vô cùng bạo tàn và hà khắc của chế độ Cộng sản Hà nội. Xin hãy khẩn thiết yêu cầu nhà đương cục Cộng sản Hà Nội tôn trọng quyền sống, quyền làm người của con dân Lạc Việt mà hãy chấm dứt mọi hành vi bức hại những nhà đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền và những nhà bất đồng chính kiến trong nước!

 

Một lần nữa, cùng toàn thể những người Việt yêu chuộng tự do dân chủ và nhân quyền, tôi khẩn thiết kêu gọi chính quyền Cộng sản Hà Nội hãy trả tự do tức khắc và vô điều kiện cho nhà dân chủ trẻ Lê Trí Tuệ.



Thuỵ Điển, ngày  06 Tháng 05  năm 2010


Trí Lực (điện thoại (46) 737 429 156